Phương Mặc vẫn luôn cảm thấy hắn không hiểu rõ Hứa Diên.
Nhưng sau khi Hứa Diên im lặng rời đi, Phương Mặc phát hiện hắn rất hiểu Hứa Diên, hắn hiểu rõ anh là người kiêu ngạo như thế nào.
Hắn cũng biết, muốn Hứa Diên hồi tâm chuyển ý là điều khó khăn cỡ nào.
Phương Mặc rất suy sụp. Hắn không kiềm chế nổi lái xe tới dưới lầu nhà anh, trông mong nhìn vào căn phòng đèn điện vẫn sáng, tưởng tượng ra các loại nét mặt của anh phía sau rèm cửa sổ.
Nhưng Hứa Diên chỉ mềm lòng như vậy một lần.
Hứa Diên không còn thương hắn nữa (1)
Đáng đời hắn, ai bảo bắt chước người ta chơi trò thế thân, cũng không tự giác ngộ rằng tâm nhãn của mình bé như hạt vừng, làm sao có thể chứa được nhiều người như vậy.
May mắn thay, dù không còn lý do gì để gặp riêng, nhưng nhờ quan hệ công việc mà hắn vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm mong nhớ.
Thành tích của Hứa Diên rất vẻ vang, vậy nên anh được tập đoàn của Phương Mặc mời về làm người phát ngôn đại diện cho một công ty con chuyên về nhãn hiệu thể thao.
Gần đây tập đoàn tổ chức một tiệc tối, mục đích là để từ thiện, không ít người đại diện phát ngôn cho các nhãn hàng được mời đến tham dự. Trong đó chiếm đa số là minh tinh phim điện ảnh và truyền hình, cũng không thiếu mấy vị vận động viên nổi tiếng.
Khi Phương Mặc liếc thấy Hứa Diên, gần như ngây ra mấy giây.
Hứa Diên thích mặc âu phục, thường ngày nếu không phải mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca/503164/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.