Xe ngựa nhanh chóng chạy về phủ Đông vương, vết thương cũ trên đùi Trân Châu bị nứt ra, theo xe ngựa lắc lư cả đường, hình như càng ngày càng nghiêm trọng.
"Đại ca, vết thương trên chân Trân tỷ tỷ phát tác, ngài ẵm tỷ ấy trở về phòng được không?" Xe dừng lại ở trước phủ, Bảo Tần lập tức xuống xe cầu khẩn Duẫn Đường.
Trân Châu vốn tưởng rằng nam nhân tâm địa sắt đá, không có máu không có lệ này, sẽ cự tuyệt muội muội mà hắn từ trước đến giờ khinh thường, nhưng lại không ngờ được --
"Dĩ nhiên." Hắn lại gật đầu đồng ý.
Duẫn Đường nhếch môi, hướng về phía nữ nhân tứ chi cứng ngắc trong xe ngựa, gương mặt tuấn tú cười vô hại, đồng thời lộ ra hai cánh tay, nhấc cả người Trân Châu lên không rồi ôm vào --
"Ngươi -- thả ta xuống!"
Nàng khẽ hô, hai tay níu lấy vạt áo, khẩn trương đến cả tay cũng trắng bệch. . . .
Bên tai chỉ nghe được tiếng huyết mạch của mình căng phồng "phực phực". . . . . mạch của nàng nhanh đến sắp tắt thở!
"Đừng cậy mạnh nữa, mềm mại một chút, đối với ngươi không có chỗ xấu." Hắn một câu hai nghĩa chê cười, trực tiếp coi thường ý nguyện của nàng.
Nói xong, thẳng ẵm nàng đi ra ngoài.
Dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người, Bảo Nhi còn nhỏ tuổi nên cái hiểu cái không.
Nhưng thấy Duẫn Đường ôm Trân Châu vào trong ngực, miệng Bảo Tần kêu Trân Châu, nhưng khuôn mặt nho nhỏ lại không che giấu được nụ cười khúc khích. . . .
Nàng thật thích, thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-cach-cat-tuong/277746/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.