🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Có thể là thế giới bên ngoài quá yên tĩnh, không có ai tranh cãi với nàng, nên lần này Lý Nhược Thủy ở lại nơi này ba ngày, cũng quan sát Lộ Chi Dao suốt ba ngày. 

Cuộc sống của tiểu Lộ Chi Dao vô cùng nhàm chán. 

Sáng sớm thức dậy, ngồi thiền luyện võ, giữa trưa sau khi ăn bánh bao và dưa muối chẳng ngon lành gì, hắn lại tiếp tục luyện võ, buổi tối lại tiếp tục ăn bánh bao dưa muối, nghe sư phụ nói về oán hận và tức giận của mình trong suốt những năm qua, hắn theo thói quen cười cười, sau đó lại luyện võ. 

Mặc dù năm giác quan của hắn rất nhạy bén, có thiên phú trời cho, là một mầm non tốt để luyện võ, nhưng để trở thành đỉnh cao vũ lực trong sách thì không thể thiếu những lúc siêng năng tập luyện như này. 

Lý Nhược Thủy nhìn bữa ăn của hai thầy trò thì không khỏi nhăn mặt. 

Trước đây khi còn đi theo mẫu thân, hắn ăn mmặc cũng không tồi, nhưng cũng chỉ ăn bánh bao với rau xanh, mà bây giờ đi theo sư phụ của hắn lại ăn mặc bình thường, đồ ăn cũng chỉ là bánh bao và dưa muối. 

Hắn có lẽ đã ăn nhiều bánh bao hơn cả quãng đường Lý Nhược Thủy đã đi, sau này hắn có thể cao lớn như vậy hoàn toàn là vì hắn kiên cường. 

“Chính là hôm nay, ngươi nhanh lên, chúng ta đến làm cho yến tiệc sinh thần của bọn họ long trời lở đất.”

Sư phụ của Lộ Chi Dao vô cùng hưng phấn, ngay khi trời tờ mờ sáng đã đẩy xe lăn đến đánh thức tiểu Lộ Chi Dao dậy, nhắc nhở hắn hôm nay sẽ làm gì. 

Tiểu Lộ Chi Dao mở mắt ra, vẻ mặt lười biếng, đôi mắt không có tiêu cự “nhìn” sư phụ, hắn gật đầu, sau đó đứng dậy mò mẫm đi rửa mặt. 

Tiểu Lộ Chi Dao không biết chải tóc, không ai dạy hắn, ngay cả lụa đỏ buộc trên đầu hắn cũng là hắn tự mày mò buộc. 

Lý Nhược Thủy nằm mơ cũng không ngờ rằng, trong cuộc sống như vậy, điều thực sự làm khó tiểu Lộ Chi Dao lại là cách buộc tóc. 

Hắn quỳ trên chiếc giường tồi tàn, trông giống hệt như một quả bóng nhỏ, đôi mắt không có tiêu cự mở to, hắn dùng tay chải phần trên của tóc, răng nanh cắn lụa đỏ, liên tục vuốt lại những sợi tóc rơi xuống. 

Nhưng rất chân thực, khi hắn cố gắng dùng lụa đỏ buộc lại, thì tóc lại bung ra rất nhiều, lụa đỏ cũng lỏng lẻo theo. 

Tiểu Lộ Chi Dao hít sâu một hơi, khóe miệng vẫn nở nụ cười, bàn tay nắm chặt lấy mái tóc trên đỉnh đầu, hơi bực bội dùng lụa đỏ quấn tóc lên cao, đuôi tóc bị kéo sang một bên, trông càng giống một tiểu cô nương hơn. 

Vậy nên đây là lý do tại sao khi lớn lên hắn không bao giờ buộc tóc...

Sau khi buộc tóc xong, hắn ăn hai chiếc bánh bao như thường lệ, không để ý tới sư phụ đang đắm chìm trong niềm vui, hắn cầm lấy một chiếc bánh báo, kiếm và con rối gỗ ở bên cạnh rồi rời khỏi nhà gỗ. 

Tiểu Lộ Chi Dao không có bất kỳ người bạn, cho nên hắn đã tự làm cho mình một vài con rối gỗ. 

Những con rối gỗ này có hình thù rất kỳ quái, màu sắc cũng rất đáng sợ, Lý Nhược Thủy mới ở đây ba ngày, mà không biết dã bị doạ sợ bao nhiêu lần. 

Hắn rất ít khi vào thành, mỗi ngày nghỉ ngơi sau khi luyện võ, hắn thường mang theo những con rối gỗ đến rừng tre để đi dạo, đó là khoảng thời gian nhàn nhã và ngây thơ nhất trong ngày của hắn. 

Tiểu Lộ Chi Dao đi trong thành, một tay cầm rối gỗ, một tay cầm kiếm dò đường. 

Con rối có hình thù kỳ lạ bị điều khiển làm ra các động tác vặn vẹo, những mảnh gỗ trên cơ thể nó va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch. 

Lý Nhược Thủy đi theo phía sau hắn, vẻ mặt đầy lo lắng. 

Để một đứa trẻ như vậy đi gây rối một bữa tiệc đã đành, còn để hắn đi một mình? Ít nhiều gì cũng phải cho hắn thứ gì đó để tự vệ chứ? 

Sao có thể để một đứa trẻ cầm bánh bao và rối gỗ đi như vậy? 

Lý Nhược Thuỷ thầm mắng sư phụ hắn, như mẫu thân già lắc đầu thở dài sau lưng hắn, hoàn toàn quên mất tiểu Lộ Chi Dao muốn đi giết người. 

“Ngươi có mong chờ chuyện hôm nay sẽ làm không?”

Hắn nhấc con rối lên, trong đôi mắt mờ đục của hắn phản chiếu hình ảnh đáng sợ của con rối, nhưng lại không thể tập trung vào nó. 

Con rối đương nhiên không thể nói chuyện, nó chỉ bị điều khiển bởi sợi chỉ mỏng và thực hiện các động tác tương ứng. 

Tiểu Lộ Chi Dao lại kéo cánh tay của nó: “Ngươi có mong chờ không?”

Lý Nhược Thủy:...

Nó chỉ là một con rối xấu xí, tại sao phải làm khó nó? 

“Không thú vị.”

Nàng nhìn tiểu Lộ Chi Dao mà thở dài một hơi, hắn mỉm cười nâng con rối lên, lông mày hơi nhíu lại mang theo chút tiếc nuối. 

“Ta vốn nghĩ không nói lời nào là tốt rồi, nhưng bây giờ xem ra vẫn chưa đủ, không nói được thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Chi bằng ngươi cứ ở lại đây làm bạn với những cây tre không nói này đi.”

Vừa dút lời, hắn không chút do dự cắm con rối mà mình đã chơi mấy ngày nay vào một đốt tre, sau đó tiếp tục kéo thanh kiếm đi về phía trước. 

Lý Nhược Thủy nhìn nửa cái đầu bị cắm vào đốt tre của con rối, thì không khỏi cảm thấy đầu mình lạnh lẽo, sau này nàng sẽ không bị đối xử như này chứ. 

Nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt, cùng với cái đuôi tóc trẻ con đung đưa trên đầu,  Lý Nhược Thủy lại cảm thấy một cơn ớn lạnh quen thuộc. 

Quả nhiên, những kẻ biến thái từ nhỏ đã không phải người bình thường. 

Sau khi đi bộ một lúc lâu, trời bắt đầu tí tách mưa, tiểu Lộ Chi Dao không chút do dự rẽ vào một ngôi miếu đổ nát. 

Ngôi miếu này có lẽ là thờ Thành Hoàng, nhưng đã không còn nhìn rõ tượng thần, mà chỉ còn lại góc áo bào đỏ thể hiện chút huy hoàng năm đó. 

Tiểu Lộ Chi Dao không nhìn thấy, đương nhiên hắn cũng không có khái niệm về thứ này, hắn dò dẫm và kéo một chiếc bồ đoạn đến, ngồi xuống theo tư thế thiền định trên bệ nến, hắn buồn chán chống cằm, bắt đầu thả lỏng bản thân. 

Từ nhỏ hắn đã sống trong bóng tối, nên ở đây cũng không cảm thấy có gì đáng sợ. 

Nhưng Lý Nhược Thuỷ lại sợ. 

Mặc dù nàng là người ngoài không ai có thể nhìn thấy hay chạm vào, mặc dù trong ngôi miếu này thứ đáng sợ nhất là nàng, nhưng nàng vẫn thấy sợ. 

Mưa rơi khiến ánh sáng trở nên tối hơn, mà trong ngôi miếu càng tối tắm hơn, chiếc áo bào của Thành Hoàng có màu đỏ kỳ lạ, chỉ cần nhìn vào cảnh tượng ngột ngạt này thôi, nàng đã có thể tưởng tượng ra cuốn tiểu thuyết thần quái mười ngàn chữ về “linh hồn lưu lạc trong miếu Thành Hoàng”. 

Trong góc đột nhiên truyền đến tiếng động, Lý Nhược Thủy giật mình nhảy sang bên cạnh tiểu Lộ Chi Dao với lực nhảy đáng kinh ngạc, cố gắng dùng thân hình gầy gò mười tuổi của hắn chắn cho mình.  

Tiểu Lộ Chi Dao hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động này, trái ngược hoàn toàn với Lý Nhược Thủy đang trốn sau lưng mình đang âm thầm hát Cung hỉ phát tài, thì hắn không sợ, thậm chí còn có hứng thú với nó. 

Hắn khẽ nhướn mày đẹp, vẫy tay về nơi phát ra âm thanh, rồi gõ lên bệ nến, kêu một tiếng cực kỳ giống: “Meo.”

Lý Nhược Thủy thò đầu ra từ phía sau, chạm mắt với con mèo tam thể thò đầu ra khỏi góc, lập tức cảm thấy xấu hổ. 

May mà không ai nhìn thấy nàng như vậy. 

Con người thường không bị sự thật dọa sợ, mà thường bị trí tưởng tượng của mình hù chết. 

Lý Nhược Thủy nhìn con mèo, lập tức hiểu sâu sắc câu này. 

Con mèo tam thể chui ra từ trong góc, thân hình gầy gò đi lại vài vòng từ phía xa như nóng lòng muốn trốn thoát, nhưng bên ngoài trời đang mưa, cho nên nó đành phải ở nơi này kêu meo meo vài lần. 

Tiểu Lộ Chi Dao mỉm cười, lấy chiếc bánh bao trong lòng ra, xé một miếng nhỏ, lắc lư trong không trung. 

Con mèo tam thể gầy yếu có lẽ đã lâu không được ăn, trong sự thèm ăn và trốn chạy theo bản năng, nó đã chọn ăn. 

Nhưng nó không hề kêu một tiếng nào, mà chỉ nhẹ nhàng giẫm lên đệm thịt, miếng bánh bao vẫn đang lắc lư trên tay tiểu Lộ Chi Dao có thể sẽ trở thành bữa ăn của nó. 

Lý Nhược Thủy đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng một người một con mèo, nỗi sợ hãi đã bị cảm giác căng thẳng thay thế, nhưng nàng vẫn có linh cảm rằng con mèo này sẽ vồ hụt. 

Quả nhiên, con mèo tam thể cong thân thể nhảy bật lên, nhưng vẫn không nhanh bằng tiểu Lộ Chi Dao, hắn không chỉ rụt lại miếng bánh bao, mà con đưa thằng vào miệng mình. 

“Muốn cướp, vậy ta sẽ không cho ngươi.”

Con mèo vẫn còn nhỏ, đương nhiên đã bị trêu tức, nhưng nó lại không nhảy được lên bệ nến cao, cho nên nó chỉ có thể cào móng vuốt ở dưới và kêu gừ gừ đầy đe doạ. 

“Thú vị.”

Tiểu Lộ Chi Dao cười tủm tỉm, rất có phong thái khi lớn lên, hắn lại xé một miếng khác rồi ném cho con mèo tam thể. 

“Coi như đây là phần thưởng của ngươi.”

Con mèo tam thể nhảy dựng lên, tha lấy miếng bánh bao và chạy sang một bên, vừa ăn vừa cảnh giác nhìn hắn. 

Như thể cảm nhận được ánh mắt của con mèo, hắn lại lấy thêm một miếng khác ném qua, cái bánh bao trong tay hắn lúc này chỉ còn lại một nửa. 

“Ngon không?”

Con mèo không để ý tới hắn, nó kêu meo một tiếng rồi tiếp tục ăn. 

“Ăn thì có ích lợi gì, nếu khiến ta vui, ta sẽ đưa tất cả cho ngươi.”

Hắn ném hết bánh bao còn lại qua cho con mèo, không giữ lại một miếng nào cho mình, dù hôm nay hắn vẫn chưa ăn sáng. 

“Theo ta thấy, điều thú vị nhất là nhìn người khác vùng vẫy.”

Ăn xong bánh bao, con mèo liếm móng vuốt của mình, nằm từ xa nhìn hắn, thỉnh thoảng sẽ lại kêu meo meo. 

Tiểu Lộ Chi Dao mỉm cười với con mèo, như thể cuối cùng hắn cũng tìm được một người lắng nghe có thể trả lời. 

“Chờ đến ngày sư phụ được giải thoát, ta sẽ rời khỏi nàng, đến lúc đó ta tới tìm ngươi thì sao? Ta chưa từng nuôi meo, nhưng ta cũng muốn thử từ lâu rồi.”

Con mèo nhìn ra bên ngoài ngôi miếu, mưa đã nhỏ dần, dường như nó đang tính chạy trốn. 

Tiểu Lộ Chi Dao lắng nghe tiếng mưa, không biết hắn đang nghĩ gì mà trông có vẻ hơi mất tập trung. 

“Đừng nghe những tiếng mưa đập vào cây lá trong rừng, đâu có hại gì vừa ngâm thơ vừa từ từ đi… Hình như vị phu tử kia chưa giải thích ý nghĩa của cây thơ này.”

Tiểu Lộ Chi Dao ở bên ngoài học viện gần một tháng để hỏi tin tức, trí nhớ của hắn rất tốt, cho nên những bài thơ phu tử từng nói hắn đều nhớ rõ. 

Lý Nhược Thủy luôn cảm thấy hắn không phải đi thu thập tin tức, mà là đến học hỏi. 

Là một người mù bẩm sinh, ngoài kiến thức về thế giới bên ngoài biết được từ tai và tay ra, thì điều quan trọng nhất là cần phản hồi từ người khác. 

Chưa từng có ai nói với hắn cỏ màu xanh, trời xanh, máu đỏ, cho tới tận bây giờ hắn chỉ biết cây cỏ cứng, cây cối xù xì và máu ấm. 

Không chỉ kiến thức sách vở, mà ngay cả những hiểu biết thông tường hắn cũng thiếu hụt. 

Nếu nói mỗi người đều có nhận thức phiến diện về thế giới này, như vậy mức độ phiến diện này hắn cũng không đạt được, phải nói hắn chẳng có chút kiến thức cơ bản nào về thế giới này. 

Không được, Lý Vạn Thủy không khỏi gãi đầu, nàng luôn cảm thấy nhiệm vụ chinh phục càng ngày càng khó khăn, phải làm thế nào mới có thể truyền đạt tình yêu trừu tượng với một người thiếu kiến thức hiểu biết cơ bản đây? 

Ngoài miếu mưa đã tạnh, chỉ còn tiếng nước tí tách nhỏ xuống từ lá tre. 

Con mèo tam thể không có kiên nhẫn nghe Lộ Chi Dao nói, nó quay đầu chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát, không thấy bóng dáng đâu nữa. 

Tiểu Lộ Chi Dao đang nói dở thì sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu cười. 

“Vẫn là đồ vật không thể di chuyển thú vị hơn, về lại làm thêm một con rối gỗ nữa đi.”

Hắn ôm kiếm bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, tiếp tục đi về hướng mục tiêu. 

Trong thành có rất nhiều người cảm thấy tò mò về đứa trẻ ôm kiếm, đầu cúi gằm xuống, tai đeo một đôi khuyên tai lông vũ màu đỏ, ai nấy đều liếc mắt nhìn hắn. 

Tiểu Lộ Chi Dao không quan tâm đi về phía trước, cuối cùng dừng lại ở góc đường, đối diện với ngôi phủ lớn trước mặt.

Phủ đệ này được xây dựng rất đồ sộ, nằm ở ngay trung tâm thành, trên tấm bảng hiệu viết hai chữ “Hà phủ” rồng bay phương múa. 

Hôm nay Hà phủ có chuyện vui, đó là sinh thần của độc đinh trong phủ, mời rất nhiều khách khứa đến dự. 

Hầu hết những người qua lại đều là người giang hồ mặc trang phục gọn gàng, mang theo kiếm, chir có một số ít là lão gia công tử ăn mặc sang trọng, có vẻ như Hà phủ có quan hệ rất thân thiết với người trong giang hồ. 

Lý Nhược Thủy lo lắng nhìn tiểu Lộ Chi Dao, hắn bây giờ chỉ mới mười tuổi, cho dù thực lực có mạnh đến đâu, thì cũng khó có thể đánh bại nhiều cao thủ như vậy, đây chẳng phải đến tặng đầu sao? 

Nhưng trước khi nàng có thể xem chuyện xảy ra tiếp theo, thì nàng lại cảm nhận được một cơn chóng mặt, đó là dấu hiệu cho thấy nàng sắp phải trở về. 

“Không phải chứ! Để ta ở đây ba ngày, sao lại kéo ta về đúng lúc quan trong như vậy!”

Lần sau nàng chắc chắn sẽ dán một mẩu giấy lên người để không bị gọi! 

Sau cơn choáng váng, Lý Nhược Thủy mơ màng mở mắt ra, ánh nắng chói mắt chiếu vào mắt nàng, cảm giác hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo và ngột ngạt mà nàng vừa trải qua. 

Ánh mắt nàng dừng trên người Lộ Chi Dao bên cạnh giường, trong lòng đột nhiên cảm thấy như có một con mèo con đang gãi. 

Đây không phải chỉ là nôị dung trong nguyên tác thôi sao, thật khó chịu. 

Nội dung tiếp theo là gì, hắn bị đánh tơi bời sao, nàng thật sự rất muốn biết! 

Lộ Chi Dao cảm nhận được động tĩnh của nàng, hắn mỉm cười dịu dàng, hoà cùng ánh nắng đối mặt với nàng. 

“Ngươi ngủ quá lâu rồi.”

Hắn trông có vẻ rất tốt.

Chết tiệt, sao bây giờ nàng nhìn Lộ Chi Dao lại thấy hiệu ứng ánh sáng dịu nhẹ như vậy? 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.