“Bụi hồng vó ngựa, Phi cười thích. Ai biết vải thiều đến thật mau!*” (*)Câu thơ này lấy từ tích Dương Quý Phi thích ăn vải thiều, vì để chiều lòng mỹ nhân, Hoàng đế hạ lệnh cấp tốc chuyển vải đến kinh thành mong đổi lấy nụ cười của ái phi. Nhất kị tuyệt trần hay nhất kị hồng trần ý nói ngựa phi với tốc độ như bay, chỉ có thể thấy bụi đỏ mịt mù chứ chẳng thấy bóng dáng của con ngựa đâu. Ánh nắng mặt trời ấm áp, tiếng ve mùa hè kêu râm ran. Bên đường có một trường tư thục, tiếng đọc sách vang vọng phát ra từ bên trong, giọng trẻ con trong trẻo, mang theo bao hy vọng tốt đẹp vô hạn. Sát bên ngoài bức tường có một gốc anh đào cổ thụ, trên cây kết thành rất nhiều anh đào đỏ mọng, trông quả nào quả nấy cũng nhỏ nhắn dễ thương, trĩu quả khiến cành cây cong xuống. Nhưng có lẽ vì kết quả quá lâu trên cây, anh đào đều đã chín mềm, lại không một ai hái nên chỉ có thể rụng xuống đất. Một con chim bay đến, mổ những quả anh đào trên cây, vô tình làm một quả rơi trúng đầu người nọ dưới gốc cây. Đó là một nam hài tử với mái tóc đen dài ngang vai, trên đỉnh đầu búi tóc, trên người mặc một chiếc áo màu xám hơi rách nát, thân hình gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm bụi bẩn, màu sắc duy nhất trên người là hai đôi khuyên tai lông vũ màu đỏ trên tai. Cậu bé vốn đang nhắm mắt dựa vào gốc cây anh đào, nhưng lại bị quả anh đào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-chinh-phuc-nam-phu-benh-kieu/1195112/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.