“Ta với Trịnh Công Tử, ai đẹp hơn?” Lý Nhược Thủy nghe câu không đầu không đuôi này của hắn mà chẳng hiểu ra sao. Đầu nàng xoay tròn trong tay Lộ Chi Dao, nàng muốn tránh ra nhưng không thành, nên nàng quyết định để như vậy luôn. “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Lý Nhược Thủy nhớ trước đây hắn nói mình không quá quan tâm đến vẻ bề ngoài, vậy hắn hỏi câu này là có ý gì? “Chỉ tò mò thôi.” Nàng mà tin lời hắn thì nàng chính là kẻ ngốc, hắn chắc chắn không phải vì tò mò. Lý Nhược Thủy bị hắn giữ đầu, nhưng đầu óc lại nhanh chóng xoay chuyển, bắt đầu phân tích giữa lợi và hại. Đầu tiên, hắn có ý kiến về việc chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thứ hai là hắn không thèm quan tâm đến vẻ bề ngoài, cuối cùng từ tận đáy lòng hắn cho rằng nàng là người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác*, cho nên… (*) gốc là Nhan cẩu ( 颜狗 ) “Ta cảm thấy hai ngươi các ngươi đều đẹp như nhau.” Sau một hồi phân tích, cuối cùng Lý Nhược Thủy chọn giữ thái độ trung lập. Hắn xoa đuôi tóc trong tay, lẩm bẩm: “Như vậy à.” Lý Nhược Thủy không nhìn thấy biểu cảm của hắn, thấy giọng điệu của hắn cũng không thay đổi nhiều, cho nên nàng ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy mình không nói gì sai, giữ thái độ trung lập không phải vượt quá giới hạn. “Ngươi cũng thường nhìn hắn ta sao?” Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ, khiến nàng nổi hết da gà lên, Lý Nhược Thủy vô thức rụt cổ lại. Phân tích của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-chinh-phuc-nam-phu-benh-kieu/1195118/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.