(*)Một câu thành ngữ của Trung Quốc ( 鱼和熊掌不可兼得 ): chỉ việc không thể nào có mọi thứ mình muốn. Thanh kiếm lạnh lẽo, hơi nặng luôn nắm trong tay hắn thường treo ở bên thắt lưng Lộ Chi Dao, không bao giờ rời khỏi người hắn. Nàng còn tưởng rằng nó rất quý giá với hắn, nhưng bây giờ vì niềm vui của bản thân mà hắn đã không ngần ngại nhét nó vào tay người khác. “Thực chiến cái gì chứ.” Lý Nhược Thủy cầm kiếm, hỏi với vẻ bất đắc dĩ. “Mặc dù sư phó của ta là một người tàn phế , nhưng vẫn có thể dạy người khác , sau khi dạy ta kiếm pháp, bà đã ném ta vào tình huống nguy hiểm, không cần ai hướng dẫn, ta vẫn có thể sử dụng kiếm pháp theo bản năng, và tiến bộ nhanh chóng.” “Đến chiêu thức ngươi còn chưa dạy mà muốn ta tiến bộ nhanh chóng sao?” “Chiêu thức không khó.” Hắn nghiêng tai lắng nghe những tiếng luận võ trên võ đài. “Khi sư phó ta dạy ta, người đã buộc một sợi dây vào các đốt ngón tay của ta và dạy ta chiêu thức như một con rối, làm như vậy vừa thú vị mà còn nhớ lâu.” Nghe cũng có lý. Hả? Phương pháp chơi rối này thì lấy đâu ra có lý, nàng sẽ không bị đồng hóa đâu! Lý Nhược Thủy lập tức sợ hãi vỗ mặt, cố gắng khôi phục lối suy nghĩ bình thường, nàng nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. “Sao đột nhiên ngươi lại hứng thú như vậy?” Lộ Chi Dao nhắm mắt lại, nắm tay Lý Nhược Thủy đặt lên chuôi kiếm, giọng điệu mềm nhẹ nói. “Ngươi nhát gan, không thích vận động, mà ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-chinh-phuc-nam-phu-benh-kieu/1195128/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.