Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn trên mặt Noãn Phong từ từ đọng lại thành băng, lòng bàn tay không khỏi run một trận, miếng bánh ngọt này liền rơi xuống mặt Ninh Ngọc, hết sức nhếch nhác. Thấy thế, nàng vội vội vàng vàng đưa tay phủi mảnh vụn trên mặt hắn.
Vì vậy, lần này, đổi thành Ninh Ngọc mặt lạnh rồi. Hắn kéo tay Thiên Thiên ra, từ trong ngực lấy khăn tay ra từ từ lau chùi gương mặt, động tác chậm chạp không nhanh nhẹn, sau khi phủi sạch, đặt khăn tay lên bàn vuông nhỏ, vẫn ra lệnh với Thiên Thiên như cũ: "Điểm tâm."
Thiên Thiên hách nhiên, lúng túng nhìn Noãn Phong ngoài xe ngựa mắt không chớp nhìn chằm chằm Ninh Ngọc, nhưng trên tay vẫn đem bánh ngọt đút tới bên môi Ninh Ngọc.
"Công tử, xin xuống xe, đến khách sạn rồi." Noãn Phong rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, tất cả ác liệt lúc trước tản đi, nụ cười nhàn nhạt yếu ớt trở lại bên môi nàng một lần nữa.
"À, được." Thiên Thiên đồng ý, đưa tay theo thói quen ôm Ninh Ngọc.
"Công tử giao phu nhân giao cho thuộc hạ là được, loại chuyện thô lỗ này, để hạ nhân làm là được, công tử cần gì tự mình động tay." Noãn Phong nhàn nhạt cười nhìn Thiên Thiên, lời nói có chút sắc bén.
"Chuyện thô lỗ? Noãn Phong, ngươi giải thích cho ta, cái gì gọi là chuyện thô lỗ?" Không đợi Thiên Thiên mở miệng, Ninh Ngọc đã nói trước, cặp mắt liếc xéo nàng, mang theo vài phần ý lạnh.
Noãn Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn cười yếu ớt như cũ: "Noãn Phong chỉ là vì công tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-xa-ngua-duc-tu-ta-lam-len/2522480/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.