khi cả 2 đang ngắm nhìn những chiếc đèn trời đang bay lên cao dần thì Trung gọi tên nó
- Vinh
nó vẫn nhìn lên trời và đáp lại
- cô đừng đi có được không
nó hơi bất ngờ nên quay nhìn Trung hỏi lại
- đi đâu
- đi du học ý
- cái đó
nó ngập ngừng giây lát rồi hỏi
- nhưng mà tại sao
- trước đây cô lựa chọn đi du học chẳng phải là vì hiểu lầm giữa chúng ta hay sao bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi vậy cô sẽ ở lại chứ
- đó có thể là cái cớ để tôi ở lại nhưng còn cậu đâu mới là lí do cậu muốn tôi không đi
nó hỏi Trung cũng phần nào đó đang hỏi lại chính bản thân nó,nó có thật sự muốn đi hay không hay nó đang chờ đợi câu trả lời từ Trung,nó thực sự rất mong cậu sẽ giữ nó ở lại
- tôi.....tôi muốn....tôi không muốn
cậu cố dặn mãi nhưng chẳng thể thành câu
- cậu muốn tôi ở lại chứ
- muốn
- vậy thì vì sao
- vì tôi....tôi không muốn mất đi 1 người...bạn
cái lí do ấy thật chính đáng nhưng nỗi thất vọng lại đang hiển thị trên mặt nó đó không phải là câu trả lời nó mong đợi. nó khẽ nhếch mép cười trừ
- tôi cũng muốn ở lại cũng không muốn xa những người bạn ở nơi này nhưng có lẽ không có 1 lí do thực sự thuyết phục níu kéo tôi ở lại vậy nên
đúng lúc ấy một giọng nói trầm quen thuộc vang lên từ phía sau lưng của nó
- anh có thể là lí do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-co-de-yeu-em/371269/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.