Ta bước từng bước đến gần, nắm lấy cằm nàng, cười nhạt, trong tiếng hét kinh hãi của nàng, ta chỉnh lại trâm cho nàng:
"Vậy sau ba năm làm ngoại thất, ngươi cuối cùng cũng muốn một danh phận rồi sao? Thậm chí còn bày ra màn cứu mạng để hại lão phu nhân phải nằm liệt giường, mà vẫn không biết hối cải?"
Nàng trợn mắt nhìn ta:
"Thì sao? Phu quân nguyện ý tin và chiều chuộng ta, ngươi có thể làm gì?"
"Một con gà mái không biết đẻ trứng mà có thể độc chiếm phủ Thái phó? Ngươi dựa vào cái gì?"
Ta nhìn về phía cửa, nơi Mạnh Diệp đang đứng, hứng thú hỏi:
"Mạnh Diệp, ngươi nói xem, dựa vào cái gì?"
Mạnh Diệp đứng ngoài cửa, gương mặt lạnh như băng.
Hoắc Linh đi cùng hắn, giả vờ thoải mái quay đầu đi, như thể không thấy gì.
Ôn Vân Dương vừa nhìn thấy Mạnh Diệp, lập tức thay đổi sắc mặt:
"Phu quân, nàng ta nói nàng ta sẽ gi/ết ta và con của ta, nói rằng dù có ch/ết cũng không cho ta bước vào cửa nhà họ Mạnh."
"Phu quân, ta thì không sao cả, chỉ cần chàng yêu thương ta, ta thế nào cũng được."
"Nhưng còn đứa bé thì sao?"
"Ta đã làm một thứ nữ bị người ta bắt nạt cả đời, không muốn con ta còn tệ hơn cả ta. Nó cũng nên có cha, có nhà của riêng mình."
Mạnh Diệp nhìn ta thật sâu.
"Phu nhân đã vì nhà họ Mạnh mà vất vả bao năm, sao nàng có thể đ.â.m vào nỗi đau của phu nhân."
Ôn Vân Dương hiểu ý, liền quay đầu, nắm lấy tay áo của ta:
"Tỷ tỷ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-gia-cua-su-phan-boi-tieu-a-that/2608404/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.