Chuông điện thoại dưới lầu reo inh ỏi.
- Đừng trả lời – Hắn nói, khi thấy Ellen định đi. Giọng nói của nàng thất thần.
- Em biết ai gọi rồi.
- Không. Đừng trả lời. Hãy nghe anh – Bàn tay rắn chắc của hắn nắm lấy vai nàng – Chắc chắn có người nghe tiếng súng nổ. Trong vài phút nữa cảnh sát sẽ đến đây. Cả bọn nhà báo nữa – Hắn để cho câu nói lắng lại – Có lẽ em không muốn báo chí làm rùm beng vì chuyện này, phải không? Họ sẽ bới móc lại chuyện về Dorothy, những hình ảnh của em…
- Làm sao ngăn cản báo chí được?
- Sao lại không được. Anh có xe ở dưới. Anh đưa em về khách sạn, rồi sau đó trở lại đây ngay – Hắn tắt đèn – Nếu cảnh sát chưa xuất hiện, anh sẽ gọi họ. Em sẽ không có mặt ở đây để bọn nhà báo khỏi cấu xé em. Anh sẽ không trả lời cho đến khi nào chỉ còn lại anh và họ. Cảnh sát sẽ thẩm vấn em sau, nhưng báo chí sẽ không biết em có dính trong vụ này.
Hắn đưa nàng ra hành lang rồi nói tiếp:
- Khi em gọi điện thoại cho bố em hay sự việc xảy ra, ông có đủ uy tín để buộc nhà báo buông trôi mọi việc dính líu đến em và Dorothy. Báo chí sẽ viết rằng Powell đang say và có ý định bắn anh, hay một việc như thế.
Chuông điện thoại không còn reo nữa.
- Em cảm thấy ra đi như thế này chẳng phải chút nào… - Ellen nói khi nàng và hắn đi xuống lầu.
- Tại sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-hon-cua-tu-than/456548/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.