- Bốp.
Huyết mâu đó bị một kiếm của hắn chém lệch khỏi quỹ đạo mấy phân, bay xượt qua người Phương Nguyên.
Trong lòng Phương Nguyên cũng thở phào, vác Lý Hồng Kiêu lên vai, sải bước chạy nhanh.
- Phương Nguyên, nếu bổn tọa không giết, ngươi hận này khó tiêu, vạn thế bất diệt...
Sau lưng Phương Nguyên, Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó thấy đã không giữ được Phương Nguyên, nhất là huyết khí chung quanh đang thối rữa rất nhanh, đã sắp lan tới trên nhục thân của mình, cuối cùng vẫn lớn tiếng hô to, thân rắn bay lên cao, lao về phía trong không trung, một chút huyết khí chưa thối rữa chung quanh nhanh chóng ùa vào trong người hắn, khiến cho thân thể hắn phình to đánh sợ.
Cùng lúc đó, hắn ở trên mặt đất bật một cái, bay nhanh về phía Phương Nguyên.
Hắn thậm chí cũng không cần phải đuổi kịp Phương Nguyên, chỉ cần ở chỗ cách Phương Nguyên không xa tự bạo là có thể ảnh hưởng tới hắn.
Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, đã ôm một loại ý đồ cho dù không giết được ngươi, cũng phải ghê tởm ngươi một chút.
Nhưng cũng vào lúc Tân Trạch Tiểu Vương Gia bay tới, khi còn chưa tới gần người Phương Nguyên mười trượng, đột nhiên một đạo thạch mâu màu đen xuất hiện, hung hăng đâm xuyên qua nhục thân của hắn, cắm hắn từ trong không trung xuống mặt đất.
- Mẹ nó, Tống đại gia ta cũng không tin không báo được thù này?
Cách đó không xa, trong tay Tống Long Chúc đang tay ôm bụng bấm một pháp ấn, phẫn nộ giậm chân mắng to.
- Vù...
Phương Nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-thien-nghich-dao/900667/chuong-903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.