Nửa đêm, trời u ám đáng sợ, bóng đêm tối đen như mực không thấy một ánh sao, ngay cả ánh trăng cũng không biết đi về phía nào. Người bình thường đã sớm đi ngủ, nhà cửa hai bên một mảnh trầm tĩnh, ngẫu nhiên có nơi lộ ra ánh sáng, lại là nơi tầm hoa vấn liễu.
Tiếng gió như khóc, thổi trúng quần áo bay phất phới. Hắn quay đầu nhìn sang, đập vào mắt là phía sau nhìn không thấy một bóng người, thế này mới hơi lơi lỏng chậm lại cước bộ, thấp giọng nói với cô gái trong lòng:“Đại tiểu thư.”
Cẩm Dạ chưa từng trả lời, như trước nhắm mất, hô hấp nhẹ nhàng mỏng manh.
A Sở cúi xuống, thấy áo ngoài lam nhạt trên người nàng đã bị máu tươi thấm ướt, mà vết thương trên cánh tay chưa bị che lấp có thể nhìn thấy xương trắng, loại thương thế này mặc dù đổi thành đàn ông chỉ sợ cũng khó có thể chịu được, nhưng biểu tình của nàng nhìn qua không hề có gì khác thường, dáng vẻ an tường như đang ngủ…… Hắn thở dài, trên mặt hiện lên áy náy, không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu đi:“Cô cố gắng chịu đựng, ta mang cô đi y quán.”
Vừa dứt lời, vạt áo trước ngực đã bị kéo lấy, hắn nhanh chóng sững sờ tại chỗ, khó hiểu nói:“Đại tiểu thư?”
“Đưa ta về khách sạn.” Giọng nói của nàng thản nhiên, nhưng không cho phép cự tuyệt.
A Sở cắn răng:“Không được, nếu không chữa trị cánh tay này sẽ phế đi!”
“Ngươi thật sự là một người kỳ quái.” Cẩm Dạ đột nhiên mở mắt, lạnh lẽo theo dõi hắn:“Mới vừa rồi nếu cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-da-lai-phu/1299479/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.