Dưới la quần nguyệt sắc là giày thêu đỏ sậm mạ vàng, hướng lên trên một chút, tố vân cẩm tím nhạt buộc vòng quanh eo thon tinh tế, tay ngọc trong tay áo hoa mỹ khéo léo nắm nhẹ, chỉ lộ ra đầu ngón tay ánh màu xanh nhạt ngọc lưu ly nơi vạt áo, càng thêm tự phụ.
Dáng người đẹp như vậy, ý vị đẹp như vậy, có lẽ nên xứng với dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ tiếc, cứ việc cô gái trước mặt tóc đen như mực, da trắng như tuyết, lại chỉ có ngũ quan bình thường…… Khi ánh mắt Lưu Húc Nghĩa đảo qua khuôn mặt bình thản không gợn sóng của đối phương bỗng nhiên trở nên ảm đạm, thậm chí không hiểu sao còn có chút tiếc hận.
Cứ việc loại biểu tình này biến hóa giây lát lướt qua, nhưng vẫn thu hết vào đáy mắt Cẩm Dạ, khóe môi nhẹ dương, nàng lơ đễnh cúi thấp thân mình, nhẹ giọng nói:“Cẩm Dạ bái kiến Thái Thú đại nhân.”
Lưu Húc Nghĩa cười cười, khách khí nói:“Không cần đa lễ.” Nói xong quay đầu lại vỗ vỗ người đàn ông trung niên bên cạnh:“Tô viên ngoại thật có phúc, lệnh thiên kim tri thư đạt lễ như vậy, dịu dàng động lòng người, nói vậy bình thường giúp Tô viên ngoại chia sẻ không ít tâm sự đi.”
[tri thư đạt lễ: học rộng và cư xử đúng lễ nghi]
“Nào có nào có, nha đầu kia không có ưu điểm gì, chính là tính tình tốt, giống mẹ nàng.” Tô Khởi Vượng toét miệng, trên mặt ẩn hàm một chút đắc ý cùng vui mừng.
Cẩm Dạ long long cổ tay áo, ở trong lòng không tiếng động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-da-lai-phu/1299492/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.