“Tiểu thư, cái này như thế nào?” Sơ Tình nửa quỳ ở nhuyễn điếm, từ chiếc hòm gỗ sơn son bên cạnh lấy ra quần áo.
“Hình như…… quá nổi bật.” Cẩm Dạ lắc đầu, lại liếc mắt bộ quần áo bằng lụa mỏng màu hồng phấn trong tay Sơ Tình một cái, sáng rỡ xinh đẹp, cổ tay áo thêu chỉ bạc, làn váy có ba tầng, từng tầng tản ra, cực kì khác biệt. Nàng vươn tay vuốt vuốt hoa văn trên quần áo, nhẹ giọng nói:“Cất đi.”
Sơ Tình than thở:“Chưa từng thấy tiểu thư mặc lại.”
Cẩm Dạ bật cười:“Đây cũng không phải yến hội trong Tô phủ, ta sao có thể giọng khách lấn át giọng chủ, còn nữa, ta cũng không phải đặc biệt đến đó, trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì.”
Lại nói tiếp đến bộ quần áo này, vốn là do cha nàng mua về khi đi nơi khác làm ăn, trình tự nhuộm màu cực kì phức tạp, từ đầu đến cuối nàng cảm thấy quá mức hoa mỹ, chỉ mặc một đêm năm nàng sinh nhật mười tám tuổi, sau đó cất vào đáy hòm, ít khi có thời điểm lấy ra.
“Dù sao xưa nay em không nói lại được tiểu thư.” Sơ Tình thở dài một hơi, tầm mắt dạo quanh một vòng qua năm sáu hòm gỗ trên mặt đất, sau một lúc lâu lại nhịn không được oán giận: “Qúa rườm rà thì người ngại bừa bãi quá phận, quá mộc mạc người lại cảm thấy tổn hại lễ nghi……”
“Được rồi được rồi.” Cẩm Dạ mỉm cười ngắt lời, chỉ chỉ một chiếc áo ngoài nguyệt sắc ở góc giá gỗ, bĩu môi nói:“Thôi, sẽ mặc bộ quần áo lần trước đi thọ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-da-lai-phu/1299520/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.