"Điện hạ." Xuân Hạ sáng sớm liền tới hầu hạ công chúa rửa mặt chải đầu, thấy công chúa uể oải ngồi bên gương đồng, linh hồn như bị rút mất một phách, đau lòng nói: "Nô tỳ đi thỉnh tài tử đến thăm điện hạ nha."
Thái Bình đạm thanh nói: "Không được a nương cho phép, nàng sẽ không tới đâu."
Xuân Hạ khẽ than một tiếng, cầm lược chải tóc cho Thái Bình.
Thái Bình nhìn chính mình trong gương, xác thật tiều tụy hơn nhiều, "Bên ngoài tuyết lớn đã ngừng chưa?"
"Bẩm điện hạ, vẫn chưa." Xuân Hạ đúng sự thật trả lời.
Ánh mắt Thái Bình trầm xuống, "Trang điểm đi, ta đến thăm phụ hoàng."
"Vâng." Xuân Hạ giống như thường ngày, vấn tóc cho Thái Bình, chọn kim trâm mà Thái Bình thích nhất cắm lên, đang muốn trang điểm, lại bị Thái Bình cản lại.
Thái Bình chậm rãi đứng lên, "Đi thôi."
"Điện hạ, không trang điểm đến diện thánh, đó là bất kính." Xuân Hạ cuống quít khuyên bảo.
Thái Bình cười nhạt, "Phụ hoàng sẽ không trách tội ta." Nói, nàng từ trên giá cầm áo choàng mặc vào, thúc giục Xuân Hạ, "Đi."
Xuân Hạ không lay chuyển được, chỉ phải vâng theo, bung dù đi theo Thái Bình xuyên qua mấy con đường, xuyên qua mấy tầng cửa cung, đi tới bên ngoài tẩm điện Lý Trị đang tĩnh dưỡng.
Đức An chờ ở trước cửa điện nhìn thấy công chúa tới, bước nhanh đến đón, "Tham kiến công chúa điện hạ."
"Phụ hoàng đã dậy chưa?" Thanh âm của Thái Bình so với vừa nãy còn mỏng manh hơn, dường như có bệnh.
Đức An nghe thấy thanh âm như vậy, không khỏi giương mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-dinh/2617876/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.