Thái Bình đưa Uyển Nhi đến trước cổng lớn nhà Trịnh thị, không dám nhiều lời, sợ một khi mở miệng sẽ toàn là những lời luyến tiếc, làm cho cả hai khổ sở.
Uyển Nhi hành lễ với Thái Bình, cũng không dám nhiều lời, liền mang theo Hồng Nhụy đẩy cửa đi vào, đóng lại cửa lớn.
Xuân Hạ biết trong lòng công chúa nhất định không thoải mái, thấp giọng nói: “Nếu không, ngày mai ngày mốt lại……”
“Chính sự quan trọng.” Thái Bình đánh gãy đề nghị của Xuân Hạ, “Chỉ cần người ở chỗ này, còn sợ nàng chạy mất sao?” Nói xong, nàng cố kéo lên tinh thần, “Về Đông Cung thôi, tam ca cùng tẩu tẩu nhất định lo lắng.”
Nàng bỏ mặc tùy tùng đến gặp Uyển Nhi như vậy, được lần một không được lần hai, nếu không chỉ làm hại Uyển Nhi.
Dù sao lúc này cũng không vội chút nhất thời, chờ ngày sau tất cả ổn định vững chắc, nàng có thể an tâm hẹn, Uyển Nhi cũng có thể kiên định mà đến.
Xuân Hạ không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu đi theo Thái Bình vài bước, liền cảm thấy Thái Bình bỗng nhiên ngừng lại.
Xuân Hạ nhìn theo tầm mắt của Thái Bình, người đi tới từ đối diện không phải ai khác, chính là người đã một đường hộ tống Thái Bình về Trường An, Võ Du Kỵ.
Chẳng lẽ chuyện đêm nay, đều bị Võ Du Kỵ phát hiện?!
Xuân Hạ hoảng sợ, kỳ thật trong lòng Thái Bình cũng thấp thỏm.
Nhưng nàng biết đời trước Võ Du Kỵ có tính tình thế nào, có lẽ có thể thử lấp li3m một chút cho qua.
“Võ tướng quân?” Thái Bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-dinh/2617912/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.