Đường Du Nhiên xem phim rất chăm chú, tập trung, không hề phát hiện Thời Ngọc Thao vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Bộ phim này dài gần hai tiếng, Đường Du Nhiên thì xem phim, Thời Ngọc Thao thì nhìn Đường Du Nhiên, ngược lại cũng coi như hài hòa.
Kết cục của bộ phim còn có một phen sướt mướt. Bề ngoài Đường Du Nhiên có vẻ kiên cường, nhưng thật ra trong tâm rất mềm lòng. Lúc xem kết cục của bộ phim, cô còn nhịn không được đỏ mắt, khóc lên.
Điều này đã khiến cho Thời Ngọc Thao ngồi bên cạnh vẫn luôn quan sát Đường Du Nhiên thấy đau lòng, vội vươn tay vòng qua bờ vai Đường Du Nhiên, ôm Đường Du Nhiên vào lòng, vỗ nhẹ lên vai cô an ủi, nói: “Làm sao vậy? Sao đang yên lành lại khóc rồi?”
“Kết cục của bộ phim cảm động quá… Hai người họ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh nhau.” Đường Du Nhiên vừa khóc, vừa nghẹn ngào nói với Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao cười khổ không thôi, vỗ nhẹ lưng Đường Du Nhiên, an ủi: “Ừm, có những cặp đôi đều sẽ trở thành người nhà, giống như anh và em vậy. Hai chúng ta cũng nhất định sẽ luôn đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói câu đó thì sửng sốt, trái tim trong lồ ng ngực không thể khống chế được mà đập cực nhanh. Sau khi hoàn hồn lại, Đường Du Nhiên mới nhịn không được phá khóc bật cười. Cô đỏ mắt nhìn Thời Ngọc Thao, nghiêm túc gật đầu với anh, sau đó lại ngại ngùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-do-ngoai-tinh/1075438/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.