Lạc Vũ mơ màng nằm trên ghế sofa trong phòng chung cư ngủ đến hừng đông.
Vốn trong căn cứ cậu cũng không có công việc gì, giờ ngoài huấn luyện ra thì cũng chẳng còn việc gì.
Doãn Trừng không muốn gặp cậu, đương nhiên là cậu cũng không có cách nào xông vào viện nghiên cứu, vì vậy cậu đành đi tham gia huấn luyện.
Ban ngày người trong doanh trại huấn luyện rất ít, Trương Anh đã bị điều đi làm nhiệm vụ, Giang Phàm cũng ăn không ngồi rồi cũng đang tập bắn một mình trên sân tập.
Lạc Vũ rất có thiên phú trong mảng bắn súng, cậu học Giang Phàm không lâu là đã lên tay.
Hai người đều không có việc gì để làm bèn đắm chìm trong sân tập bắn khép kín luyện tập không ngừng, khi học ra khỏi quân doanh thì đã hoàng hôn rồi.
“Cậu được đấy.” Ra khỏi quân doanh, Giang Phàm vỗ vai Lạc Vũ đầy tán thưởng, “Tập luyện chăm chỉ vào, sau này có khi còn được đi làm nhiệm vụ cùng đội ngũ chính quy ấy chứ.”
Lạc Vũ ngượng ngùng gãi ót, trong lòng thầm cảm ơn chút gen di truyền của ông nội.
Hai người ăn cơm tối cùng nhau rồi tách ra.
Trước khi đi, Lạc Vũ còn không quên đóng một phần mang về cho Doãn Trừng.
Tuy không biết thức ăn đã nấu chín không còn máu tươi có hợp khẩu vị của anh hay không, nhưng tóm lại cậu có thể tìm một lý do đến thăm anh.
Hôm nay viện nghiên cứu rất vắng vẻ, chỉ có hai nghiên cứu viên đang trực ban thôi.
“…Chị Đan không có ở đây ạ?” Lạc Vũ cầm hộp cơm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-hon-moi/1947250/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.