Khi Lạc Vũ mở mắt ra thì đã là 6 giờ sáng rồi.
Doãn Trừng không chỉ ôm cậu về nhà mà trước khi đi anh còn đặt đồng hồ báo thức cho cậu nữa.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên không ngừng, Lạc Vũ giơ tay ấn tắt, xoay người thì đụng phải một vật cứng.
Cậu híp mắt bắt lấy nó đưa lên trước mắt, là một cái vỏ sò.
Vỏ sò đã được lau khô, trong những hoa văn trên vỏ sò còn vương hạt cát, rất đẹp.
Tâm tình Lạc Vũ rất tốt, cậu cất vỏ sò vào túi rồi đến sân huấn luyện.
Giang Phàm đang chờ cậu trên sân tập bắn ở phía xa, ánh mắt có chút phức tạp.
Lạc Vũ đeo bịt tai, lên đạn cho súng tập bắn rồi bắn tám phát liền.
“Lạc Vũ.” Giang Phàm mặt ủ mày ê gọi tên cậu, “Sao cậu chưa bao giờ nói với tôi rằng cậu là con trai của cố vấn mà tổ chức quốc tế đặc biệt mời về nhỉ.”
Lạc Vũ sửng sốt, cậu tháo bịt tai xuống.
“Cố vấn quốc tế gì?”
“Giáo sư Lạc Lâm ấy.” Giang Phàm có chút kinh ngạc, “Trời ơi, hai người giống nhau quá thể.
Cậu không biết bà ấy làm cố vấn cho tổ chức quốc tế à? Hôm qua chúng tôi bị gọi đi họp, bà ấy còn phát biểu cơ.”
Lạc Vũ nghe vậy thì nhíu mày.
Lần cuối cùng cậu liên hệ với Lạc Lâm là khi Đan Hi Thanh đưa cậu về căn cứ.
Lúc ấy trong đầu cậu chỉ toàn ý nghĩ về Doãn Trừng học trưởng mà mình vừa có được đã đánh mất, không nói được với Lạc Lâm mấy câu.
“Tôi không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-hon-moi/1947214/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.