Ở trong tiệm cá nướng không bao lâu, đám người Lưu Tùy phải vội vàng trở về trước sự kiểm soát ra vào của ký túc xá Viện Nghiên cứu, lúc thời gian không còn nhiều bọn họ đã định tan cuộc để đi về. Trần Kỳ Chiêu đứng bên cạnh, bàn tay vừa nãy bị Thẩm Vu Hoài nắm lấy dường như vẫn còn nóng khiến cậu không thể suy đoán rốt cuộc là vết thương ngứa hay là trái tim ngứa, đành phải đem ánh mắt đặt lên người Thẩm Vu Hoài.
"Vu Hoài, không đi về cùng sao?" Lưu Tùy hỏi.
Thẩm Vu Hoài liếc nhìn Trần Kỳ Chiêu bên cạnh: "Các cậu về trước đi."
Chờ những người khác đi rồi, Thẩm Vu Hoài nói: "Anh đưa em về nhé?"
Trần Kỳ Chiêu gật đầu.
Từ tiệm cá nướng đến tòa nhà ký túc xá cách một đoạn, hai người đi bên cạnh nhau giống như những lần đi bộ trong khuôn viên trường.
Khi đến ngã tư, họ không đi theo con đường dẫn đến ký túc xá. Họ không nhắc đến chuyện nắm chặt tay không buông ở tiệm cá nướng vừa nãy, cũng không đề cập đến bí mật mà trong lòng mỗi người đều đã biết rõ.
Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng vào lúc nào đó lại trở nên khác biệt.
Chỉ cần sánh bước bên nhau, bàn tay của hai người lúc nào cũng sẽ vô tình chạm qua nhau.T
hẩm Vu Hoài đột nhiên hỏi: "Sao không sờ nữa?"
Ngay khi Trần Kỳ Chiêu dừng lại, cậu chạm vào tay Thẩm Vu Hoài mà không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là chưa kéo được thì lại không cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-gia-ngoan-cua-ke-dien/2510555/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.