Dù đã phủ sốt, lớp da bên ngoài của gà rán vẫn giòn tan, nhai vẫn kêu "rắc rắc", chỉ ăn lớp da bên ngoài cũng đủ ngon.
Vì vị của lớp da bên ngoài đậm đà, nên vị ngon của thịt gà bên trong càng nổi bật rõ ràng. Thịt gà mềm mại cắn một miếng là ra nước, chỉ cần chạm nhẹ là rời khỏi xương, cùng với lớp da ngọt cay bên ngoài, sự kết hợp giữa vị ngon thuần túy và vị ngọt cay phong phú khiến người ta không thể cưỡng lại.
Nuốt gà rán xong, ngửa cổ uống một ngụm rượu, vị cay nhẹ làm dịu đi hương vị phức tạp trong miệng, vị trái cây nhẹ nhàng giúp giải ngấy rất tốt, hậu vị thanh mát, hương vị tươi mới kéo dài.
Ăn vài miếng gà rán, uống một ngụm rượu, thật sảng khoái.
Hai người im lặng ăn, chẳng mấy chốc đã xử lý hết gà rán, rượu cũng không còn.
Khương Thư Yểu lau lau ngón tay, nhìn xương gà và bầu rượu rỗng không, cảm thán: "Tội lỗi quá."
Tạ Tuân uống chút rượu, thả lỏng hơn nhiều, cũng cảm khái: "Thế này thật tốt."
Khương Thư Yểu cũng có chút cảm khái: "Đúng vậy, chúng ta khá hợp nhau về ăn uống." Không chỉ có khẩu vị giống nhau, mà còn có thể cùng nhau lén lút ngốc nghếch vì bữa ăn khuya.
Tạ Tuân gật đầu, nhìn trăng sáng nói: "Về sau có thể luôn như thế này thì tốt biết mấy."
Ánh trăng dịu dàng, gió cũng nhẹ nhàng, khi nói đến những từ như "về sau" "luôn luôn", không khỏi có một sự mơ hồ và lãng mạn.
Khương Thư Yểu nghiêng đầu, cười nói: "Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/1012546/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.