Tạ Tuân hận không thể lật tung hết những sách vở bàn về phong nguyệt trong kinh thành, mỗi ngày tan ca đều lê la ở hiệu sách, dọa cho Lâm Thành tưởng hắn bị ma nhập, bèn bỏ chút tro bùa xin được từ ngoại tổ tu tiên vấn đạo của mình vào chén trà của hắn, cuối cùng bị Tạ Tuân đuổi chạy ba vòng quanh Đông Cung.
Trong lòng Tạ Tuân có một ý nghĩ mạnh mẽ răn dạy bản thân: Khi chưa nghĩ ra cách đối mặt với nàng thì đừng có mà lúc nào cũng đến trước mặt nàng ăn ké khiến người ta chán ghét!
Đáng tiếc là ý nghĩ mạnh mẽ này không mạnh bằng cơn thèm ăn, Tạ Tuân lén lút thò đầu qua cửa tròn — quan sát trong bóng tối.
Khương Thư Yểu đã nhìn chằm chằm vào cửa tròn từ lâu, vừa nhìn đã bắt được hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí im lặng bao trùm, Tạ Tuân cứng đờ người.
"Meo!" Con mèo vàng ăn no đi ngang qua cửa tròn, đôi tai khinh thường ép xuống, hừ hừ, lại là con quái vật hai chân này.
Khương Thư Yểu nửa cười nửa không nhìn Tạ Tuân, Tạ Tuân nắm c.h.ặ.t t.a.y giấu sau lưng, giả vờ tự nhiên bước về phía nàng.
"Tan ca rồi à?" Khương Thư Yểu hỏi.
"Ừm." Tạ Tuân gật đầu, cố gắng kiềm chế không để ánh mắt lướt qua thịt nướng.
"Dùng bữa tối chưa?" Khương Thư Yểu nói: "Dạo này chàng bận lắm sao, lần nào cũng không kịp dùng bữa tối."
Hina
Đâu phải không kịp, rõ ràng là Tạ Tuân cố tình tránh mặt nàng nên không đến ăn ké mà thôi.
"Chưa."
"Vậy mau đi rửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/1012615/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.