Tuy ngự y nói Tạ Tuân không sao nữa, nhưng Khương Thư Yểu vẫn không yên tâm, cố nén cơn buồn ngủ ngồi bên giường Tạ Tuân, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán hắn.
Bạch Chỉ khuyên vài lần, Khương Thư Yểu không nghe, nàng ấy đành lặng lẽ lui xuống.
Đến nửa đêm, khi Khương Thư Yểu mơ màng sắp ngủ gật, Tạ Tuân tỉnh lại.
Hắn vừa cử động, Khương Thư Yểu lập tức tỉnh táo, đang định gọi người đến thì đối diện với đôi mắt mơ hồ của hắn.
"Sao nàng lại vào mộng ta nữa?"
Trái tim Khương Thư Yểu đang lên xuống bỗng chốc rơi xuống đất, cười nói: "Mộng gì chứ, ngủ đi."
Tạ Tuân lẩm bẩm gì đó, rồi lại thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi Tạ Tuân tỉnh dậy, Khương Thư Yểu đã gục đầu ngủ bên giường.
Hắn chớp mắt, nhìn màn trướng, chưa hiểu mình đang ở đâu, vô thức đưa tay sờ lá thư gia đình trong ngực.
Vừa giơ tay lên, đã chạm vào vết thương, đau đến mức hít vào một hơi.
Khương Thư Yểu giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Tuân trợn tròn mắt nhìn mình, có vẻ ngây ngô.
"Thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Khương Thư Yểu đưa tay chạm vào trán Tạ Tuân, bị hắn nghiêng đầu tránh đi.
Nàng sửng sốt, chưa kịp phản ứng, đã nghe Tạ Tuân nói: "Nàng ra ngoài một lát, để tiểu tư của ta vào."
Lâu ngày gặp lại, hắn lại bị thương, Khương Thư Yểu không ngờ câu đầu tiên khi hắn tỉnh lại lại là thế này.
"Chàng sao vậy?"
Tạ Tuân nghiêng đầu sâu hơn vào trong.
Khương Thư Yểu mù mịt, tuy không hiểu nhưng vẫn nghe theo Tạ Tuân.
Tạ Tuân nằm hai ngày, ngoài uống thuốc ra chẳng ăn gì cả, Khương Thư Yểu ra ngoài dặn dò xong, liền đến bếp nấu cháo trắng cho hắn.
Sau khi cháo trắng nấu xong, quay lại phòng, phát hiện Tạ Tuân đã ngồi dậy được nửa người, tinh thần sảng khoái, tóc đen buộc nửa chừng, ngay cả cổ áo cũng chỉnh tề, trông như vừa mới chải chuốt xong.
Hina
Khương Thư Yểu nghi hoặc bước lại, đặt bát xuống.
Tạ Tuân nhanh nhẹn mở lời trước: "Lâu rồi không gặp."
"Chàng gọi tiểu tư vào... là để họ hầu hạ chàng chải chuốt?"
Nụ cười của Tạ Tuân cứng đờ trên mặt, vành tai dần dần đỏ lên, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình bị nàng nhìn thấy, liền hận không thể rút kiếm quay lại c.h.é.m g.i.ế.c lũ sát thủ kia.
"Làm gì mà lăng xăng vậy, chàng quên mình bị thương rồi sao?"
Tạ Tuân thấy nàng giận, vội nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Vừa xúc động, lại chạm vào vết thương, mặt lập tức tái đi.
313
Thấy hắn như vậy, Khương Thư Yểu cũng không nổi giận nổi nữa, bưng bát ngồi xuống bên giường chàng: "Chàng hai ngày chưa ăn gì, uống ít cháo lót dạ đi."
Nàng không nói thì thôi, vừa nói Tạ Tuân bỗng cảm thấy bụng trống rỗng.
Ở bên ngoài ăn uống qua loa bấy lâu, cuối cùng cũng về nhà, rốt cuộc có thể ăn được món ngon, kết quả lại bị thương, chỉ có thể uống chút cháo.
Tạ Tuân nhìn bát cháo trắng nhạt nhẽo vô vị kia, cảm thấy hơi ấm ức.
Khương Thư Yểu không biết hắn nghĩ gì, múc cháo thổi thổi, đưa thìa đến bên miệng hắn.
Tạ Tuân ngoan ngoãn há miệng, cháo trắng mang hương vị gạo thuần khiết, mềm mịn đến cực điểm, trôi xuống cổ họng, ấm áp vô cùng.
"Không có vị gì." Hắn phàn nàn.
Khương Thư Yểu ngước mắt nhìn hắn, Tạ Tuân giật mình trong lòng, đầu óc mơ hồ tỉnh táo hơn không ít.
Hắn thầm mắng mình sao lại nổi tính trẻ con, nói những lời vô lý, thật là mất mặt.
Đang định mở miệng giải thích, Khương Thư Yểu bỗng nghiêng người lại gần, nhìn gương mặt nàng phóng to trước mắt, đầu óc hắn lại rơi vào trạng thái mơ hồ, chỉ cảm thấy sự mềm mại ấm áp chạm vào môi rồi lập tức rời đi.
Khương Thư Yểu ngồi lại vị trí cũ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, lại múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng hắn.
Tạ Tuân ngây ngô há miệng uống.
"Bây giờ thì sao?"
Tạ Tuân hơi ngẩn người, nếm thử: "Ngọt."
"Còn muốn uống nữa không?"
"Muốn." Tạ Tuân không chút do dự đáp.
Liên Lục và các huynh đệ khí thế hùng hổ đứng ở đầu phố ăn vặt, như thể đối mặt với đại địch.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.