Ánh mắt Tạ Tuân rơi vào những chiếc lọ trên án thư, Khương Thư Yểu thấy vậy liền nói: "Muốn thử không?"
Tạ Tuân vội vàng lắc đầu: "Không, ngày mai hãy thử." Bây giờ mà nếm hết một lúc thì sẽ mất cảm giác bất ngờ.
Sau khi Khương Thư Yểu dọn dẹp xong bên này, nhìn đồng hồ cát thấy đã đến giờ, liền ra sân lấy bánh mì nướng trong lò đất ra.
Vừa mở tấm ván gỗ bên ngoài, mùi thơm nồng nàn của sữa đã tỏa ra. Bánh mì vuông vắn, bên ngoài nướng thành một lớp vỏ nâu mịn màng, nhìn đã thấy mềm xốp thơm ngon.
Khương Thư Yểu nói với Tạ Tuân: "Ta chuẩn bị cho chàng ít bánh mì kẹp, có thể ăn trên đường đi, không khô như bánh bao đâu. Nhưng dễ bị khô, tốt nhất là ăn trong một hai ngày tới."
Tạ Tuân không ngờ nàng lại chuẩn bị nhiều thức ăn cho mình như vậy, nhất thời có chút bối rối, như thế này càng thêm không nỡ rời đi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tạ Tuân đã dậy sớm chuẩn bị lên đường.
Hắn nhẹ nhàng dậy thay y phục, không ngờ Khương Thư Yểu vẫn tỉnh giấc, nàng nhìn ra ngoài tối đen như mực, thở dài: "Sớm như vậy đã phải lên đường sao?"
Tạ Tuân thấy nàng tỉnh giấc có chút áy náy, nói: "Phải, nàng ngủ tiếp đi, còn sớm lắm."
Khương Thư Yểu thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng có chút cảm giác thực sự về việc hắn sắp rời đi, trong lòng dâng lên nỗi không nỡ, nàng vén chăn: "Ngủ không được nữa rồi, để ta tiễn chàng ra phủ nhé."
Tạ Tuân dỗ nàng ngủ tiếp, Khương Thư Yểu không chịu, dậy rửa mặt thay y phục.
Ban đầu nói tiễn hắn ra phủ, nhưng sau khi ra khỏi phủ, Khương Thư Yểu vẫn lưu luyến không rời, muốn tiễn hắn đến cửa cung.
Hina
Tạ Tuân không còn cách nào khác, đành chiều theo ý nàng. May mà hôm nay hắn dậy sớm, đi xe ngựa cũng kịp.
Nhưng đi xe ngựa vẫn chậm hơn một chút, đến cửa cung thì đồng liêu đã đến bảy tám phần rồi.
Nhìn Tạ Tuân thò đầu ra khỏi xe ngựa, chỉ mang theo một gói nhỏ, mọi người trong lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm. Luôn cảm thấy dù trong hoàn cảnh này, phu nhân của Tạ Tuân vẫn có thể nghĩ cách chăm sóc đến thức ăn của Tạ Tuân. May quá may quá, là họ nghĩ quá đáng rồi.
Tạ Tuân lưu luyến nhìn vào trong xe ngựa một cái, rồi dặn dò phu xe đánh xe về phủ, chuẩn bị xuống xe.
Phu xe vừa định vung roi, rèm xe bị vén lên, Khương Thư Yểu thò nửa người ra, nắm lấy Tạ Tuân.
Lễ nghĩa không cho phép nhìn, nhưng mọi người đều tò mò nhìn qua.
Sáng sớm thế này, chuyện gì vậy? Chua lòm.
Nàng khẽ nói: "Nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đàng hoàng, đừng bận rộn quá mà bỏ đói mình nhé."
"Biết rồi, yên tâm đi." Tạ Tuân gật đầu: "Có gia vị trộn cơm và bánh mì kẹp nàng chuẩn bị cho ta mà."
Mọi người: ... Có vẻ như kết luận vừa rồi đưa ra quá sớm rồi, hu hu hu.
Một đoàn người khởi hành, hành trang gọn nhẹ, mãi đến giờ Ngọ mới có thời gian nghỉ chân.
Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người đều chưa ăn lương khô, phần lớn có thể ăn thịt thì cố gắng ăn thịt, đều ăn bánh nướng nhân thịt. Đến sau này khi nghỉ chân trên quan đạo, nếu xung quanh không có trạm dịch, chỉ có thể gặm lương khô mà thôi.
Có người bắc ấm đun nước, Lâm Thành lần đến bên cạnh Tạ Tuân, thấy Tạ Tuân lấy ra bánh mì kẹp, tò mò hỏi: "Đây là phu nhân chuẩn bị cho huynh sao?"
Tạ Tuân gật đầu.
Lâm Thành không nói gì nữa, đi lấy hai chén trà nóng rồi quay lại ngồi bên cạnh Tạ Tuân.
Lâm Thành cắn một miếng bánh nướng mình mang theo, tuy mới nướng sáng sớm nhưng đã hơi khô. Nâng chén trà uống một hơi, quay đầu lại, thấy Tạ Tuân đã mở tờ giấy dầu ra.
Lâm Thành nhìn món ăn trong tay hắn, vừa giống bánh bao vừa giống bánh bột, lớp ngoài trắng mềm, bên trong kẹp rau xanh và bánh thịt màu đỏ sẫm, trông rất lạ mắt.
Hắn ta nhìn Tạ Tuân cắn một miếng, quả nhiên, lớp bánh bên ngoài mềm mại ẩm ướt, chẳng giống bánh nướng khô cứng trong tay hắn ta chút nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.