Lên xe ngựa xong, Khương Thư Yểu cảm thấy hơi choáng váng, bèn mở hộp gỗ đựng điểm tâm, tùy tiện chọn một miếng nhét vào miệng.
283
Tạ Tuân hỏi: "Đói rồi sao?"
Khương Thư Yểu gật đầu: "Cơm trưa dùng ở điện Quý phi nương nương, không tiện ăn nhiều, buổi chiều lại không dùng trà điểm."
Ăn vài miếng bánh xong, cảm giác choáng váng biến mất, Tạ Tuân bưng cho nàng một chén trà nóng, nàng đón lấy uống ừng ực.
Trong bụng thoải mái hơn nhiều, Khương Thư Yểu thở dài: "Vẫn là ở nhà thoải mái."
Tạ Tuân lấy khăn tay lau đi vụn bánh ở khóe miệng nàng: "Đương nhiên rồi."
Lau hai cái, cảm thấy có gì đó không đúng: "Khóe miệng nàng dính phải thứ gì, sao lại đỏ thế?"
Hắn nhìn màu sắc trên khăn tay rất căng thẳng, giống m.á.u mà lại không giống máu, chẳng lẽ khóe miệng bị thương?
Khương Thư Yểu thấy vẻ mặt hắn căng thẳng, sững sờ: "Cái gì?"
Nàng đưa tay chạm vào khóe miệng mình, nhìn thấy màu đỏ thẫm dính trên ngón tay, lập tức hiểu ra: "... Đây là son môi."
Hina
Vẻ mặt căng thẳng của Tạ Tuân cứng đờ, âm thầm gấp khăn tay lại, cất vào tay áo: "Bình thường son môi của nàng không đỏ như vậy."
"Đương nhiên, đây là của Quý phi nương nương dùng." Thường ngày nàng dùng son môi chỉ là một chút hồng nhạt dưỡng môi, son môi Lâm Quý phi tô cho nàng lại là màu đỏ tươi đặc biệt nồng nàn. Tạ Tuân bình thường lại chẳng tiếp xúc với những thứ này, càng không thể mỗi ngày chăm chú nhìn môi nữ nhân xem có gì khác biệt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/1012719/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.