Bà ấy vốn đã quen với sự lạnh lẽo này, nhưng hôm nay nhìn vầng trăng tròn trong trẻo ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến cảnh náo nhiệt trên phố ăn uống ngày ấy.
Đèn đuốc trên phố dài, sương ấm đêm thu, bà ấy ngắm trăng, cuối cùng vẫn gọi ma ma đưa mình ra khỏi phủ.
Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ, nhưng trưởng thành hơn trẻ cùng trang lứa nhiều, khi các cô nương con thứ trong phủ còn đang cãi vã khóc lóc vì một bông hoa ngọc, nàng ấy đã biết cách quản lý tốt quầy ăn.
Nàng ấy cởi tấm vải trên vai xuống, nhanh nhẹn lau lại cái bàn vốn đã sạch sẽ: "Mời bà ngồi, dùng gì ạ?"
Hôm nay thực khách đông, lão phu nhân không được tự nhiên, nhìn sang ma ma.
Ma ma liền nói thay bà ấy: "Hai bát đậu phụ xiên nước gà, không cay, ít nước tỏi."
Lúc này đám thực khách vừa rồi ăn xong trả tiền đồng rời đi, lão phu nhân lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.
Tiểu Hoa bưng bát đến, lão phu nhân nhân cơ hội hỏi: "Ngoại tổ mẫu cháu bị cảm lạnh có nặng không?"
Tiểu Hoa lắc đầu: "Đại phu nói không nặng."
Hina
Lão phu nhân gật đầu, cũng chẳng biết nói gì thêm.
Tiểu Hoa thấy vị quý nhân không còn gì muốn hỏi, liền xoay người đi thu dọn bát đũa ở các bàn khác.
Lão phu nhân nhìn dáng người nhỏ bé của nàng ấy bận rộn không ngừng, trong lòng cảm thấy không được thoải mái.
"Ngươi có mang bạc không?" Bà ấy hỏi ma ma bên cạnh.
Ma ma lập tức hiểu ý của bà ấy, thở dài: "Lão phu nhân, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/1012824/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.