Cửa phòng đã ở ngay trước mắt, Hòa Yến do dự một lát, cuối cùng không vào phòng mình mà bước đến trước cửa phòng Tiêu Giác, gõ nhẹ vài tiếng.
Một lúc sau, giọng Tiêu Giác vang lên: “Vào đi.”
Cửa không khóa, Hòa Yến đẩy cửa ra, thò đầu vào. Trong phòng không có ai khác, chỉ có Tiêu Giác đang đứng. Hắn đã thay áo trong, có lẽ đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Hòa Yến chần chừ: “Đô đốc, ngài định nghỉ ngơi rồi sao?”
“Có chuyện gì?”
Hòa Yến bước vào, đóng cửa lại sau lưng. Nàng đi đến gần Tiêu Giác, nhưng trong thoáng chốc lại không biết phải mở lời thế nào. Sau một hồi im lặng, nàng mới nhìn Tiêu Giác và hỏi: “Ta vừa được phong làm Vũ An Lang, Đô đốc, chuyện này là sao?”
“Chuyện gì là sao?” Tiêu Giác lạnh lùng đáp, “Sở Tử Lan không nói cho ngươi sao?”
Hắn lại đoán trúng. Hòa Yến tiến thêm một bước, “Đô đốc, ngài biết là Sở tứ công tử đã thỉnh cầu Hoàng thượng phong quan cho ta.”
Tiêu Giác nhìn nàng chằm chằm, nở một nụ cười lạnh nhạt: “Ngươi với hắn có quan hệ tốt nhỉ.”
“Không có, Đô đốc, ngài hiểu lầm ta rồi.” Hòa Yến vội vàng nói, “Chuyện Sở tứ công tử thỉnh cầu phong quan cho ta, ta cũng mới biết hôm nay. Ta cũng không hiểu sao hắn lại làm thế.”
“Chẳng phải vì thấy ngươi dưới trướng ta mãi mà không được thăng tiến, nên Sở Tử Lan bất bình thay ngươi, đích thân lên tấu xin phong tước cho ngươi sao?” Tiêu Giác xoay người, treo thanh Ẩm Thu trên tường, giọng nói đầy châm biếm: ” Hòa Tiểu thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722746/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.