“Không được đi.”
Hòa Yến sững sờ.
Sau một thoáng, nàng hỏi: “Vì sao?”
Tiêu Giác liếc nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, giọng nói mang theo sự châm biếm như thường lệ: “Sở Tử Lan là người của Từ Kính Phủ, ở lại Lương Châu Vệ ắt có mưu đồ. Ngươi lại thân cận với một kẻ gián điệp, hay ngươi cũng muốn đầu quân cho Từ Kính Phủ?”
Tội danh này quả thực quá lớn, Hòa Yến vội vã phủ nhận: “Ta không phải, không có!”
Tiêu Giác hừ lạnh, không thèm để ý đến nàng.
“Đô đốc, ta đương nhiên biết thân phận của Sở tứ công tử có phần đặc biệt,” Hòa Yến nghiêm túc nói, “Ta đảm bảo, những gì chúng ta nói với nhau chưa bao giờ động chạm đến bí mật của Lương Châu Vệ, hơn nữa, ta cũng không biết bí mật nào cả. Nếu Sở tứ công tử thực sự có ý định dò la quân vụ, ta sẽ tránh đi.” Đời trước nàng đã rất mẫn cảm trong việc này, Tiêu Giác thực sự không cần bận tâm.
“Vả lại,” Hòa Yến tiếp lời, “Nếu hắn thật sự có mưu đồ tại Lương Châu Vệ, việc ta tiếp cận hắn, biết đâu lại có thể thăm dò được điều gì, có lợi cho chúng ta.”
Tiêu Giác liếc nhìn nàng, “Ngươi ngu ngốc như vậy, e là chưa thăm dò được gì đã để lộ hết mọi thứ rồi.”
Hòa Yến: “……”
Có lẽ lời của Giang Giao là không đúng, không chỉ nữ tử, mà nam nhân cũng có những ngày vô cùng nóng nảy, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Dù sao hôm nay Tiêu Giác cũng không có ý thả người, Hòa Yến đành thở dài trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722747/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.