“Người không phải do ta giết.” Hòa Yến đứng dậy, đối mặt với họ và nói.
Tân binh đầu tiên phát hiện ra Hòa Yến kinh hãi chỉ tay vào nàng, hét lên: “Không phải ngươi thì còn ai?”
“Ta đi đến võ trường vào ban đêm để luyện cung nỏ, vô tình thấy có người cưỡi ngựa lên núi Bạch Nguyệt. Lúc đó tình thế cấp bách, ta liền theo dõi. Sau khi giao đấu một lúc, hắn bỏ chạy. Trước khi chạy, hắn đã ném vị huynh đệ này xuống, khi ta cứu được thì hắn đã chết.”
“Vậy thanh đao cong này, ngươi lấy từ đâu ra?” Thẩm Hãn hỏi với giọng nặng nề.
“Nó là của kẻ đó, hắn cũng ném thanh đao này lại.”
“Hắn điên rồi sao? Lại tự tay đưa vũ khí của mình cho kẻ khác? Ngươi có nghĩ trước khi nói dối không?” Đỗ Mậu không tin tưởng nói.
“Không, ta cho rằng hắn rất thông minh,” Hòa Yến bình tĩnh nói, “Bây giờ, với thanh đao này, ta chính là kẻ bị nghi ngờ.”
Hung khí đã bị nhét vào tay nàng, chẳng phải họ đang ép nàng thừa nhận mình là kẻ giết người sao?
Thẩm Hãn nhìn chằm chằm vào Hòa Yến: “Khi ngươi lên núi, có mang theo vũ khí không?”
“Có, ta mang theo một cây gậy sắt.” Hòa Yến đáp: “Khi ta lăn xuống cùng với vị huynh đệ này, cây gậy đã rơi mất trên đường. Tổng giáo đầu có thể cử người tìm thử, có thể tìm thấy nó.”
Thẩm Hãn ra lệnh cho Lương Bình: “Ngươi dẫn người đi tìm, cẩn thận một chút, có chuyện gì thì phát tín hiệu.”
Lương Bình gật đầu nhận lệnh.
Hòa Yến cảm thấy mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722812/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.