Trong lòng mang nhiều tâm sự, đêm đến Hòa Yến trằn trọc không ngủ yên. Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng tỏ, nàng đã tỉnh dậy. Sau buổi huấn luyện sáng, nàng liền đi tìm Hồng Sơn để nói chuyện.
Hồng Sơn nói: “Tối qua ta và Thạch Đầu thay phiên nhau canh chừng nửa đêm, nhưng không thấy có điều gì bất thường.”
Hòa Yến nhìn sang Thạch Đầu, Thạch Đầu cũng gật đầu với nàng.
“Cả đêm không có động tĩnh gì sao?”
“Không, hắn còn ngủ say hơn cả chúng ta.” Hồng Sơn nghi hoặc nhìn Hòa Yến: “Ngươi có lẽ suy nghĩ nhiều quá rồi. Hồ Nguyên Trung này chỉ là một thợ săn bình thường, ta thấy hắn nói năng cũng không có gì khả nghi. Nhà nghèo đến nỗi không còn đường sống, cũng thật đáng thương.”
“A Hòa ca, rốt cuộc hắn có gì không đúng mà khiến huynh nghi ngờ như vậy?” Tiểu Mạch tò mò hỏi.
Có gì không đúng ư? Thực ra mà nói, chỉ là vì những nốt đỏ trên cổ tay Hồ Nguyên Trung, cũng không phải là bằng chứng lớn lao gì. Nhưng đúng lúc Tiêu Giác rời đi, chuyện này làm nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Trên chiến trường đã nhiều lần trải qua sống chết, đôi khi, cơ thể còn nhạy cảm hơn cả trí óc trong việc đưa ra phán đoán trực tiếp. Một vị lão tướng từng dẫn dắt nàng luôn nói rằng: “Trực giác của người thường có thể sai, nhưng với chúng ta, trực giác về sự nguy hiểm thường đúng đến mười phần chín.”
Hòa Yến trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Cho ta thêm chút thời gian để quan sát.”
Hồng Sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722813/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.