Khi Hòa Yến và Tiêu Giác trở về nhà họ Hòa, Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh đang ngồi yên lặng trong phòng. Hòa Yến thoáng ngạc nhiên, hôm nay mọi thứ thật yên bình khác thường. Hòa Tuy nhìn thấy Tiêu Giác liền đứng dậy, cười nói: “Vừa nghe Xích Ô nói rằng Tiêu đô đốc đưa tiểu nữ ra ngoài. Giờ quay về rồi, không biết hai người đã dùng bữa chưa, có muốn cùng dùng bữa không?”
Hòa Yến vội đáp: “Dùng rồi, dùng rồi, không cần đâu.” Sau đó nàng liếc nhìn Xích Ô đang đứng một bên, chỉ thấy hắn ta làm như không biết gì mà quay mặt đi. Trong lòng Hòa Yến thầm nghĩ, hừ, hóa ra chủ tớ bọn họ đã âm thầm hợp mưu, không chỉ lừa nàng mà còn lừa cả phụ thân nàng nữa.
“Bá phụ cứ gọi ta là Hoài Cẩn.” Tiêu Giác nói.
Hòa Vân Sinh nghe thế liền ho sặc sụa.
Hòa Tuy lườm Hòa Vân Sinh một cái, rồi lấy một cái bánh bao nhét vào miệng cậu: “Ăn uống cho đàng hoàng! Trong nhà còn có khách, mà cơm rơi vãi lung tung như vậy, quá thất lễ rồi!”
Hòa Yến nói: “Không sao đâu, cha, Vân Sinh, hai người cứ ăn đi. Ta còn có chuyện muốn nói với Tiêu Giác, sẽ vào phòng trước.” Nói xong, nàng kéo Tiêu Giác đi trước.
Ở lại đây thêm nữa, nàng sợ mình cũng không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh cha nàng và đệ đệ như vậy.
Hòa Tuy cười hiền lành: “Cứ đi đi.”
Sau khi họ rời đi, Hòa Vân Sinh kéo chiếc bánh ra khỏi miệng, cau mày hỏi: “Cha, chuyện này thật sự ổn sao?”
“Chuyện gì?”
“Hòa Yến đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722955/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.