Sau khi vượt qua ngọn núi, con đường trở nên dễ đi hơn.
Tiêu Giác thúc ngựa chạy nhẹ. Không biết từ lúc nào, Hòa Yến đã ngủ quên, đến khi có người vỗ nhẹ vào vai và gọi tên nàng: “Hòa Yến!”
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Lương giáo đầu đứng trước mặt mình. Lúc này, Hòa Yến vẫn đang tựa vào Tiêu Giác, mơ màng gà gật. Trên tay áo của Tiêu Giác thoáng hiện một vết ẩm ướt, không rõ có phải là nước dãi của nàng hay không.
Hòa Yến nhanh chóng lau miệng và cất lời xin lỗi: “Xin lỗ…”
Nàng chưa kịp nói hết câu, Tiêu Giác đã nhanh chóng xuống ngựa, suýt chút nữa làm nàng ngã ngửa. Tiêu Giác chỉ nói với Lương Bình: “Giao cho ông đấy.” Rồi hắn quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn Hòa Yến lần nào.
Hòa Yến: “…”
Xem ra ngay cả cơ hội cảm ơn cũng không có. Nàng nhún vai, còn Lương Bình thì đỡ nàng xuống ngựa. Con ngựa Lục Nhĩ cũng rất nghe lời, sau khi nàng xuống, nó vui vẻ chạy về tìm chủ nhân của mình.
Toàn thân Hòa Yến đầy máu, mặc dù Lương Bình có vô số câu hỏi trong đầu, ông cũng không tiện hỏi lúc này, chỉ nói: “Ngươi còn đi nổi không?”
“Giáo đầu xem thường ta quá rồi,” Hòa Yến cười nói, “Ta không sao cả.”
“Thôi được,” Lương Bình thở dài, “Để ta đưa ngươi về trước, xử lý vết thương rồi nói sau.”
Hòa Yến nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Trong phòng, Tiểu Mạch, Thạch Đầu và nhiều người khác đang đợi. Khi Hòa Yến vừa bước vào, cả đám người liền vây quanh, ồn ào hỏi han.
“Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723089/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.