Ngựa chậm rãi chạy trong rừng sâu. Đường núi vào ban đêm không rõ ràng, khiến Hòa Yến cảm thấy tiếc nuối. Nàng hiếm khi có cơ hội cưỡi con ngựa danh tiếng như Lục Nhĩ, vậy mà không thể trải nghiệm cảm giác “đạp núi vượt sông, như đi trên đất bằng” mà người ta vẫn truyền miệng.
Thực sự là quá lãng phí.
Ánh sáng từ những vì sao và mặt trăng xuyên qua tán lá rừng, rơi nhẹ nhàng trên lưng nàng. Hòa Yến đang cưỡi trên lưng ngựa, ngắm cảnh xung quanh. Chợt nàng thấy không xa có một con sói nằm chết bên vệ đường.
Nàng ngạc nhiên trong giây lát, rồi đi thêm vài bước, lại thấy thêm một xác sói nữa.
Lần lượt nàng thấy ba con sói chết như vậy, nhận ra rằng đây không phải là sự trùng hợp. Nàng nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Tiêu… Đô đốc, những con sói này là do ngài giết sao?”
“Trên đường gặp phải, tiện tay diệt trừ, nếu không sẽ rất phiền phức khi chúng bám theo.” Hắn trả lời.
Hòa Yến thầm cảm thán trong lòng, đúng là thiếu niên sát tướng, hễ không vừa ý là ra tay giết ngay. Chẳng trách trên đường đi không gặp con sói nào, chắc những con gan dạ đã bị Tiêu Giác giết hết rồi. Nàng lại nhìn những xác sói kia, tất cả đều bị giết bằng một nhát kiếm vào cổ họng, vết thương nhỏ và cực kỳ chuẩn xác.
Ánh mắt nàng hạ thấp xuống, dừng lại trên thanh kiếm bên hông Tiêu Giác. Ai cũng biết Phong Vân tướng quân không chỉ có con ngựa quý, mà còn có thanh bảo kiếm. Ngựa là Lục Nhĩ, kiếm mang tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723090/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.