Vương Bá tìm đến khi Lương giáo đầu đang nói chuyện với Thẩm Hãn, bên cạnh là Trịnh Huyền và những người khác. Sắc mặt Thẩm Hãn vô cùng khó coi, chỉ nghe loáng thoáng vài từ như “không tuân lệnh quân”, “leo núi trái phép”.
Trịnh Huyền đang nói, bất thình lình một người lao vào, chưa kịp phản ứng thì đã ăn trọn một cú đấm vào mặt, ngã nhào xuống đất.
“Vương Bá, ngươi điên rồi à?” Lương Bình ngạc nhiên trong giây lát mới kịp hoàn hồn, ngăn Vương Bá tiếp tục hành động.
“Lương giáo đầu, tên này có phải đã bảo ngài rằng Hòa Yến không tuân lệnh, tự mình leo núi, bây giờ vẫn chưa quay về đúng không?” Vương Bá thở hổn hển hỏi.
Thẩm Hãn và Lương Bình nhìn nhau, Vương Bá cười lạnh lùng, chăm chăm nhìn Trịnh Huyền đang nằm bò dậy trên mặt đất mà nói: “Tên khốn kiếp này đúng là không biết xấu hổ! Trịnh Huyền, ngươi dám nói ai cứu ngươi? Ngươi tự mình leo núi, bị sói bao vây, nếu không có Hòa Yến, ngươi có thể chạy thoát không? Ngươi thì hay rồi, không chỉ tự bỏ chạy, còn dám bôi nhọ người cứu mạng mình! Ngươi có còn là đàn ông không?”
Trịnh Huyền tái mặt, môi rớm máu. Hắn đứng dậy, lau vết máu trên môi, nói: “Giáo đầu, ngài đừng nghe hắn nói bậy, chính Hòa Yến tự mình leo núi. Nếu không tin, ngài có thể hỏi họ?” Hắn chỉ vào hai tân binh đi cùng mình.
Hai tân binh vội vã gật đầu, “Đúng vậy, là Hòa Yến tự mình muốn leo núi, chúng tôi đã khuyên rồi mà cậu ấy không nghe…”
Vương Bá tức không chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723092/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.