Dưới đáy hố, thiếu niên tựa vào vách đá, toàn thân nồng nặc mùi máu, một nửa thân người rúc dưới xác sói, thương tích chồng chất, tình cảnh hết sức nhếch nhác, vậy mà còn có tâm trí nhắc đến những chuyện lãng mạn.
Ánh mắt sáng ngời của Hòa Yến nhìn thẳng vào Tiêu Giác, nhưng chẳng hề lộ vẻ vui mừng.
Hòa Yến buột miệng: “Tiêu… Đô đốc, sao ngài lại tới đây?”
Giờ này, nàng nghĩ chẳng còn ai đến nữa. Thực ra ngẫm kỹ lại, khả năng Trịnh Huyền cử người cứu nàng là cực kỳ mong manh, Thẩm Hồng nhát gan như vậy, chắc hẳn chỉ cần bị đe dọa nhẹ là sẽ không dám hé răng. Không thể trông cậy vào ai khác, nàng đành dựa vào bản thân. Hòa Yến dự định đợi đến sáng mai, khi vết máu trên người khô lại, tích lũy chút sức lực rồi sẽ tìm cách trèo lên, không ngờ lại có người đến cứu, và người đó lại là Tiêu Giác.
Tiêu Giác không trả lời nàng, chỉ hỏi: “Ngươi có tự trèo lên được không?”
Hòa Yến đáp: “Không.”
Cái bẫy này được làm thô sơ nhưng lại quá sâu, chân nàng bị thương, không có sức trèo lên.
Tiêu Giác liếc nhìn nàng một cái, rồi quay lưng bỏ đi. Hòa Yến mơ hồ không hiểu, hắn có ý gì? Bỏ mặc nàng ư?
Chỉ chốc lát sau, hắn quay lại, trong tay cầm một thứ dài dài, Hòa Yến nhìn kỹ thì nhận ra đó chính là cây gậy tre mà nàng đã đánh gãy. Mặc dù gãy đôi nhưng nó vẫn vừa đủ dài để nàng có thể bám vào.
Tiêu Giác quỳ một gối xuống bên cạnh hố, đưa cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723091/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.