Vào đầu đông năm ấy, từ nhà lao Đại Danh phủ truyền đến một tin tốt lành: Người nhà họ Chu cuối cùng cũng được thả ra.
Nghe được tin này, Cầm Nương vui mừng như thể vừa được ban sắc phong, lập tức thuê xe ngựa, mang theo ta lên đường đến Đại Danh phủ.
Nhưng sau khi phụ mẫu và huynh đệ ta được thả, họ lại không thể cùng chúng ta trở về huyện Nguyệt Lăng.
Bởi triều đình đã có chỉ, yêu cầu phụ thân ta cùng cả gia đình lập tức đến nhậm chức tại Diêm Châu.
Diêm Châu là nơi núi non hiểm trở, dịch bệnh hoành hành, từ lâu đã trở thành vùng đất lưu đày phạm nhân của triều đình, đây cũng là nơi mà các thương nhân thà đi đường vòng xa thêm trăm dặm cũng chẳng dám đặt chân tới.
Lúc chia tay, Cầm Nương quỳ xuống đất, lấy tay che mặt mà khóc nức nở: "Chủ quân, đại nương tử, xin hãy mang theo ta và Hà nhi đến Diêm Châu, đừng bỏ mặc hai chúng ta bơ vơ nữa!"
Mẫu thân ta với mái tóc điểm sương, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, siết chặt đôi tay nàng, rưng rưng nói: "Cầm Nương, chuyến đi Diêm Châu này sống c.h.ế.t khó lường. Nếu chúng ta gặp bất trắc, Hà nhi chính là huyết mạch duy nhất còn lại của Chu gia. Thật ra, nếu không phải thánh chỉ yêu cầu bốn người của Chu gia cùng đi, ngay cả Việt nhi và Huyền nhi, ta cũng muốn gửi gắm cho ngươi. Đại ân của ngươi, Chu gia khắc ghi trong lòng."
"Đại nương tử—"
Những lời mẫu thân nói đã dập tắt hoàn toàn ý niệm của Cầm Nương.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nuong-dong-an-an/790598/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.