Ta nhẹ nhàng cúi người, hành lễ với vị quan lớn, giọng ôn tồn nói: "Vị quan nhân đây lông mày ảm đạm, có phải thường xuyên mất ngủ không?"
Ông ta thoáng sững sờ: "Đúng là như vậy."
"Quan nhân có hay bị hồi hộp, khó thở không?"
"Quả đúng."
Ta ra hiệu cho ông ấy ngồi xuống, lấy khăn tay phủ lên cổ tay ông, rồi nhẹ nhàng đặt ngón tay lên bắt mạch.
"Mạch của ngài thẳng đứng như dây cung căng, đây là dấu hiệu của can uất khí trệ. Người có mạch này, mười phần thì chín phần hay khó ngủ nửa đêm, cảm thấy tức n.g.ự.c khó thở, dễ thay đổi tâm trạng và thường có cảm giác đắng miệng."
Nghe xong, vị quan lớn tỏ ra lo lắng: "Vậy có chữa được không?"
Ta mỉm cười: "Ngài mang tướng đại phú đại quý, trường thọ, bệnh này đương nhiên có thể chữa được. Chỉ là, ta còn trẻ, đơn thuốc ta kê có lẽ ngài sẽ không tin. Nhưng nếu ngài ra khỏi cửa, xin rẽ trái, đi qua ba căn nhà, sẽ thấy hiệu thuốc Hồi Xuân Đường. Ngài có thể đến đó tìm đại phu xin phương thuốc. Chắc chắn chỉ trong vài tháng, ngài sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, bệnh tình tiêu tan."
Quan nhân vui mừng khôn xiết, chỉ tay về phía Cầm Nương, hỏi: “Vị cô nương này có quan hệ gì với ngươi?”
Ta nhanh nhảu đáp trước cả Cầm Nương: "Nàng ấy là mẫu thân ta."
"Ha ha ha, quả không sai. Chủ quán đã là người tài giỏi, con gái của nàng cũng chẳng kém cạnh. Cáo từ!"
Ông ta lấy tiền bánh đặt lên bàn, chắp tay hành lễ, rồi từ tốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nuong-dong-an-an/790600/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.