Hai tên lính cố ý trêu chọc nàng: "Được thôi, lần nào chúng ta chẳng giúp. Nhưng lần này ít nhất cũng phải thơm một cái mới được."
"Đúng vậy, lần này không thể để ngươi dễ dàng qua mặt như những lần trước nữa."
Đúng lúc họ còn đang dây dưa, Trương ngục tốt từ bên trong bước ra.
Ông cau mày, quát mắng hai tên lính ngục: "Cô ấy là người đáng thương, các ngươi hà cớ gì phải trêu chọc cô ấy?"
Trương ngục tốt có tính tình ngay thẳng, nhờ có ông mà những năm qua gia đình họ Chu không phải chịu quá nhiều khổ sở.
Nhưng dù vậy, khi ta vào trong gặp phụ mẫu, huynh trưởng và tiểu đệ, ta đã không còn nhận ra họ nữa.
Cầm Nương thường nói rằng phụ thân ta là một nam tử phong nhã, tuấn tú như lan ngọc.
Nhưng người mà ta nhìn thấy trước mắt chỉ là một thân hình gầy gò, gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương.
Còn người phụ nữ với làn da thô ráp ấy là mẫu thân ta, Thôi thị – tóc mai đã bạc, sắc mặt tàn tạ, nếp nhăn chằng chịt, còn không bằng cả những phụ nữ thôn quê.
Trưởng huynh mười ba tuổi và tiểu đệ bảy tuổi của ta dù má phúng phính, nhưng vì quanh năm không thấy ánh mặt trời nên nước da tái nhợt, trắng bệch đến đáng sợ.
Năm người của Chu gia, bốn người bị giam cầm, một người phải sinh tồn nơi kỹ viện.
Giờ đây, cả nhà được đoàn tụ, đương nhiên ai nấy đều rơi lệ.
Vì lo sợ tai vách mạch rừng, Cầm Nương kéo ta quỳ xuống, nước mắt lưng tròng mà thưa:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nuong-dong-an-an/790604/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.