Tối đó Lục Tử Minh nằm trên giường, mặt anh xị ra không thèm nói chuyện với ai.
Hạ Vy mở cửa đi vào, anh cũng không thèm quan tâm.
Cô cười cười tiến tới, đứng cạnh giường cúi xuống nhìn anh.
“Bảo bối, anh sao thế.”
“Không sao.”
“Ồ, vậy à.
Hôm nay em sang ngủ với mẹ nhé.”
Lục Tử Minh nhíu mày, nhìn thấy cô xoay chân muốn rời đi, anh vội vàng ôm chặt eo cô, không cho cô rời đi.
Vùi cả gương mặt vào cổ cô, anh ấm ức lên tiếng.
“Bé à, em hết thương anh rồi có đúng không.
Cả ngày lạnh nhạt với anh, bây giờ còn không muốn ngủ cùng anh.
Anh chọc giận gì em sao.
Anh xin lỗi mà.
Đừng bỏ anh.”
Hạ Vy vừa thương vừa buồn cười, cô xoa đầu anh, buông lời trêu chọc.
“Đâu có, là anh không thương em mà.”
Lục Tử Minh lập tức gào lên.
“Em đừng đổ oan cho anh.
Con mắt nào của em nhìn thấy anh không thương em.”
“Nhưng rõ ràng cả hai con mắt em đều nhìn thấy anh để cô ta chạm vào người anh.”
Lục Tử Minh như quả bóng xì hơi, mặt lại xị xuống.
Anh không phản bác nữa, chỉ chuyên tâm vùi đầu vào ngực anh.
Hạ Vy thấy ngực mình ẩm ướt khó chịu, cô khẽ đẩy anh ra.
“Nào...!buông em ra...!nhột quá...”
Lục Tử Minh bỏ ngoài tai lời nói của cô, tiếp tục làm loạn trên bầu ngực trắng nõn.
“Bé à, chỗ này của em to ra phải không.”
Hạ Vy nghe anh nói thì tò mò, cô cúi đầu nhìn xuống.
Quả thật từ ngày mang thai nơi này lớn hơn rất nhiều.
Lục Tử Minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-on-em-da-den/2620959/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.