Nói chuyện với bố cô vài câu, hai người đưa nhau lên phòng, nhưng dưới sự giám sát của Hạ Đại Lâm.
Lục Tử Minh cẩn thận sắp xếp đồ cho cô xong, anh quay ra dặn dò.
“Em ở nhà ngoan nhá.
Mai anh lại tới thăm em..”
Hạ Vy ủ rũ gật đầu, cô nhào vào lòng anh, ôm chặt không buông.
Lục Tử Minh đau lòng ôm cô vỗ về.
“Bé ngoan nào, mai anh lại tới mà..”
“Nhưng mà em không muốn xa anh.
Cả con cũng thế..”
“Giờ anh phải đi làm.
Tối anh tới nhé..”
Hạ Vy gật gật đầu, bàn tay cũng thả lỏng ra.
Cô ngửa mặt lên chờ đợi anh hôn tạm biệt, nhưng đợi mãi cũng không thấy.
Cô cau mày không vui..
“Hôn tạm biệt...!hôn em nào...”
Lục Tử Minh ho nhẹ, anh cũng muốn hôn lắm, nhưng bố cô vẫn đứng nhìn hai người không rời mắt, làm anh có chút không tự nhiên.
Thấy anh chần chừ mãi không hôn, Hạ Vy quyết định tự ra tay.
Cô kéo đầu anh xuống, dưới anh nhìn kinh ngạc của anh và bố cô, không do dự hôn lên.
Hạ Đại Lâm đỡ trán, tại sao ông lại đẻ ra đứa con mê trai đến vậy.
Tối đó, theo lời hứa lúc sáng, Lục Tử Minh có mặt ở Hạ gia.
Anh nghiêm túc ngồi ở sofa, Hạ Đại Lâm ngồi ở ghế đối diện vừa đọc báo vừa uống trà.
“Cậu tới đây làm gì.
Đây không phải Lục gia.
Mời cậu về cho.”
“Chú Hạ, lần trước cháu trèo tường vào là cháu không phải.
Lần này cháu đến xin phép chú, tối nay cho cháu ở lại..”
Hạ Đại Lâm vẫn im lặng đọc báo không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-on-em-da-den/2620965/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.