Lục Tử Minh theo địa chỉ Paul cung cấp tìm tới nhà Nhan Mạt, anh khẽ thở dài, quả thật anh chả biết gì về cô cả.
Hạ Vy đang nằm dài trên sofa xem tivi thì chuông cửa vang lên.
Cô lười nhúc nhích mà chỉ nằm đó mở miệng..
“Mạt Mạt, có khách kìa..”
Nhan Mạt đang nấu ăn, cô nghe vậy xách dao bước ra..
“Hạ Vy, tôi cho cậu ba giây ra mở cửa.
Con mẹ nó, cậu đến ở nhờ nhà tôi mà tôi cứ như osin của cậu vậy.
Đứng dậy ra mở cửa.
Nhanh..”
Hạ Vy vội vàng đỡ con dao xuống, cười cười lấy lòng..
“Hì hì, Mạt Mạt, cậu cứ bình tĩnh.
Ngồi xuống uống chút nước cho hạ hoả.
Tôi ra mở cửa là được mà.”
Hạ Vy lật đật ra mở cửa, cô vừa đi vừa làu bàu..
“Tối rồi còn tới làm phiền người ta..”
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông cô nhớ nhung bấy lâu.
Lời đang nói bỗng im bặt.
Cô đứng đó há hốc miệng nhìn anh.
Lục Tử Minh nhìn cô ăn mặc phong phanh thì không vui, anh cởi áo khoác lên vai cô.
Hạ Vy hoàn toàn đứng im bất động, không thể phản kháng.
“Tại sao em lại rời đi..”
Hạ Vy không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô sợ mình bị cuốn vào đó không thoát ra được.
Cô vô dụng vậy đó, người ta bỏ rơi mình nhưng mình vẫn không thể dứt tình được.
“Em đi đâu là quyền của em.
Liên quan gì đến anh.”
Lục Tử Minh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô mà tim anh thắt lại.
Chết tiệt! Anh đúng là cầm thú mà.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-on-em-da-den/2621147/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.