Tống Nam Tinh dẫn con rối quay lại khu làm việc.
Do các khớp đã cũ và mòn, động tác của con rối rất chậm chạp. Tống Nam Tinh không thúc giục, chậm rãi đi theo tốc độ của nó. Trên đường đi, các nhân viên khác nhìn thấy cậu đi cùng con rối, ánh mắt không khỏi kính sợ.
Tống Nam Tinh thấy vậy, khóe môi hơi nhếch lên, biết rằng hiệu quả mình muốn đã đạt được.
Cậu để con rối ngồi xuống ghế làm việc của mình, chuẩn bị dọn nửa bàn để nó dùng... Một vũ khí nguy hiểm như này phải để ngay chỗ dễ thấy nhất mới phát huy sức mạnh.
Bên cạnh, Kỷ Giai Giai vừa cãi nhau xong với đồng nghiệp. Quay đầu liền nhìn thấy con rối đang ngồi cạnh mình, sợ đến mức hàm răng run lên, cắn phải lưỡi mình.
Cô ta đau đến mức rít lên, giọng the thé chất vấn Tống Nam Tinh: "Cậu đem nó vào đây làm gì?!"
Tống Nam Tinh rất hài lòng với sự uy h**p mà con rối mang lại, bày ra vẻ mặt vô tội: "Cô nói đúng, nó thật sự đến tìm tôi, cứ nhất quyết bám lấy tôi. Tôi đánh thì đánh không lại, chỉ có thể để nó đi theo thôi."
Cậu liếc qua cái miệng của Kỷ Giai Giai, nó rụt lại như thể muốn đổi chỗ trốn: "Hoặc cô nghĩ cách đuổi nó đi hộ tôi?"
Con rối vốn đang ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, nghe vậy tức khắc lo lắng.
Sao có thể được! Nó không muốn đi!
Nó há rộng miệng, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, hai hốc mắt đen sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859719/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.