Hai người chạy thẳng xuống dưới lầu.
Dọc đường có mấy con quái vật muốn ngăn cản, kết quả bị Tống Vân Kiều đang lăn xuống va vào, ngã lộn nhào. Tống Nam Tinh và Cảnh Nhiêu lợi dụng lúc chúng chưa kịp phản ứng, nhanh chóng chạy ra khỏi tòa số sáu.
Bên ngoài tòa nhà tối đen, không có đèn đường. Tống Nam Tinh không biết ban đêm ở đây có nguy hiểm gì không, bèn dẫn Cảnh Nhiêu trốn vào khu vui chơi trẻ em dưới tầng một của tòa nhà số bốn.
Cảnh Nhiêu thuần thục ẩn mình trong bóng tối, trông không giống người vừa trải qua cú sốc lớn. Tuy cô ta đã mất ký ức về khu dân cư Hạnh Phúc, nhưng rõ ràng cú sốc tối nay không lớn như tưởng tượng.
Cô thở nhẹ, đôi mắt hồ ly sắc bén quay sang Tống Nam Tinh, giọng điệu gai góc: "Bây giờ có thể nói rồi chứ? Cậu rốt cuộc là ai?"
Tống Nam Tinh nhìn vết thương dữ tợn trên mặt cô, đáp: "Tôi là hàng xóm của cô."
Nghe hai chữ "hàng xóm", sắc mặt Cảnh Nhiêu thoáng thay đổi. Tống Nam Tinh tiếp tục: "Cô ở căn hộ 601 khu dân cư Hạnh Phúc, tôi ở tầng dưới, căn hộ 401."
"Khu dân cư Hạnh Phúc?" Cảnh Nhiêu ngây người, cố gắng nhớ lại, trong ký ức của cô ta không hề có khu dân cư này.
Đúng lúc này, tiếng còi chói tai vang lên trong khu dân cư.
Cả hai lập tức im lặng, nhìn thấy ba chiếc xe dừng lại trước tòa số sáu. Xe sơn nền trắng chữ đỏ nổi bật, thuộc Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần.
Sắc mặt Cảnh Nhiêu trở nên khó coi.
Cửa xe mở ra, các nhân viên có dáng người mập mạp bước xuống. Cổ họ gắn một thiết bị dò tìm khổng lồ, phát ra tia sáng đỏ quét khắp nơi: "Ai báo án?"
Tống Vân Kiều vội vã tiến lên, lưng khom xuống hớn hở: "Đồng chí, là tôi báo án."
Máy dò quét lên người hắn ta từ đầu đến chân. Một nhân viên giọng cứng nhắc hỏi: "Chuyện gì, nói rõ tình huống."
Tống Vân Kiều đáp: "Vợ tôi bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng, tái phát chứng hoang tưởng, đâm tôi một nhát rồi chạy mất. Trên tay cô ấy còn cầm vũ khí, tôi lo cô ấy sẽ gây nguy hiểm cho cư dân nên mới báo án."
Giọng điệu tràn ngập lo lắng, nhưng nét mặt lại lộ vẻ hưng phấn: "Nửa đêm làm phiền các anh phải tăng ca thật ngại quá. Mong các anh giúp tìm vợ tôi về."
"Cô ấy bệnh nặng như vậy, một mình ở ngoài tôi không yên tâm."
Một nhân viên khác có bốn cánh tay xoắn vặn như cành cây khô, ghi lại lời hắn ta, nói: "Xuất trình giấy tờ."
Tống Vân Kiều vội vàng đưa hai thẻ căn cước: "Đây là căn cước của tôi và vợ tôi."
Sau khi ghi chép, nhân viên cất sổ tay, nói: "Chờ ở đây, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm người về."
Nói xong, bốn cánh tay vươn cao, lòng bàn tay mở ra để lộ con mắt, nhanh chóng quét khắp nơi.
Các nhân viên khác như nhận được tín hiệu, tản ra tìm kiếm khắp khu vực.
Tống Nam Tinh nghiêm mặt, giọng trầm xuống: "Lũ quái vật này còn khó đối phó hơn cư dân chung cư. Chúng ta không thể ở đây lâu."
Khu dân cư nhỏ như vậy, lũ quái vật này sẽ nhanh chóng tìm được họ.
Cảnh Nhiêu l**m môi, hỏi: "Ra ngoài?"
Tống Nam Tinh ăn nhịp với cô ta: "Đi."
Hai người lợi dụng bóng tối và các góc khuất, cẩn thận tránh né mấy con quái vật đang tìm kiếm, tiến tới cổng khu dân cư.
Tin tốt là trước cổng không có quái vật canh giữ. Tin xấu là cổng bị khóa, hàng rào quấn dây gai nhọn, hoàn toàn khác với ban ngày.
Cảnh Nhiêu nhíu mày, trầm ngâm hỏi ý Tống Nam Tinh: "Leo ra ngoài?"
Tống Nam Tinh định trả lời, đột nhiên cảm nhận được tia sáng đỏ chiếu vào người mình. Ngay sau đó, tiếng còi báo động chói tai vang lên. Nhân viên mang thiết bị quét giống radar lập tức định vị được cậu, khóe miệng nhếch lên: "Tìm thấy rồi, bệnh nhân ở đây."
Các quái vật khác nhận được tín hiệu, lập tức ùn ùn lao tới.
Thấy tình hình không ổn, Cảnh Nhiêu nghiến răng, lập tức trèo qua cổng. Gai nhọn sẽ gây thương tích, nhưng còn đỡ hơn là bị quái vật bắt.
"Đợi đã, thử cái này xem." Tống Nam Tinh gọi cô lại, lấy ra một chiếc chìa khóa.
Đây là chìa khóa mà bảo vệ chung cư đã đưa cho cậu.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua cực nhanh. Tiếng bước chân của đám quái vật đang áp sát, rõ ràng không còn thời gian để lãng phí, cậu quyết tâm dùng chìa khóa thử vận may.
Kết quả ổ khóa nặng nề cùm cụp một tiếng mở ra.
Cảnh Nhiêu mắt sáng rực, đẩy mạnh cánh cổng, kéo Tống Nam Tinh ra ngoài. Sau đó nhanh tay khóa cửa lại, không quên quay lại giơ ngón giữa khiêu khích lũ quái vật đang ập tới.
Lũ quái vật bị chọc tức rú lên, một số con lao tới đập mạnh vào cánh cổng. Ở phía xa, bảo vệ mập mạp bị nhân viên Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần kéo đến.
Tống Nam Tinh nhìn sương dày đặc bao phủ xung quanh, cảm giác tình hình càng thêm khó giải quyết. Ban đêm, sương mù,một đám quái vật truy đuổi, như thể chồng cả đống debuff lên người họ.
Cậu đã kiểm tra một vòng khu dân cư Thúy Hồ, trừ đủ loại quái vật thì không có gì. Nếu muốn tìm đường ra, chỉ có thể mạo hiểm xông vào sương mù dày đặc.
Cậu nói với Cảnh Nhiêu: "Cô chọn một hướng đi."
Cảnh Nhiêu đánh giá xung quanh, đi về phía bên trái: "Bên này."
Ra khỏi khu dân cư, sắc mặt Cảnh Nhiêu trở nên sống động hơn, như thể cô ta vừa thoát khỏi gông xiềng vô hình. Hai người cẩn thận dò dẫm trong sương mù, chưa đi được bao xa, ánh sáng le lói từ một nơi nào đó lọt qua màn sương.
Đi đến gần, Tống Nam Tinh mới nhận ra ánh sáng phát ra từ biển hiệu trên nóc một tòa nhà. Trên đó ghi: "Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần Thanh Thành."
Thanh Thành?
Tống Nam Tinh ban đầu cho rằng khu dân cư Thụy Hồ là một khu dân cư nào đó ở Đồng Thành, hiện tại xem ra không phải.
Cậu hỏi Cảnh Nhiêu: "Cô là người Thanh Thành?"
Cảnh Nhiêu trả lời: "Phải." vẻ mặt cô thoáng hiện phản kháng: "Sao vòng vo tới lui lại quay về chỗ cũ."
Sương dày đặc bao trùm tứ phía như biển cả mịt mùng, chỉ có biển hiệu của Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Không còn lựa chọn nào khác, họ đành cẩn thận tiến về phía trước.
Cửa lớn trung tâm mở toang, bên trong có ánh sáng nhưng không thấy bóng dáng ai.
Tống Nam Tinh đã có kinh nghiệm, không dám chủ quan. Cậu nhắc nhở Cảnh Nhiêu, cả hai ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ tiến sát bên tường tòa nhà. Đúng lúc này, tiếng còi xe vang lên từ xa, ngày một gần hơn. Một chiếc xe tải nhỏ với dòng chữ trắng nền đỏ dừng lại, ba nhân viên và Tống Vân Kiều từ trên xe bước xuống.
Ẩn mình trong bóng tối, Tống Nam Tinh và Cảnh Nhiêu đồng thời căng mặt, suýt tưởng vị trí của họ đã bị phát hiện.
Nhưng một nhân viên lại vòng ra phía sau, mở cửa thùng xe. Từ bên trong, họ khiêng xuống một người phụ nữ bị trói chặt trên băng cáng.
Người phụ nữ mặc áo ngủ, dáng người mảnh mai, mái tóc dài rối bù dính bết vào khuôn mặt vì giãy giụa, miệng bị nhét dụng cụ chống cắn, không thể nói chuyện, chỉ biết trừng lớn mắt, liên tục lắc đầu, phát ra tiếng ư ử tuyệt vọng.
Tống Vân Kiều bước đến gần, nhẹ nhàng vuốt má cô, giọng nói dịu dàng, nét mặt lại cực kỳ khoái trá: "Em đừng sợ, bác sĩ sẽ chữa khỏi bệnh cho em. Ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, đừng làm tổn thương bản thân nữa."
Vừa nói, cái lưỡi dài của hắn ta thò ra khỏi miệng, l**m qua l**m lại khuôn mặt người phụ nữ.
Cô nhắm chặt mắt, tiếng r*n r* sợ hãi thoát ra từ cổ họng.
Cảnh Nhiêu run lên, kinh ngạc nhìn một bản thân khác bị trói chặt trên cáng.
Tống Nam Tinh cũng không giấu được vẻ kinh ngạc. Cậu không hiểu tình huống gì đang xảy ra. Ngay cả thỏ bông cũng trợn tròn đôi mắt đỏ, hết nhìn người này lại nhìn người kia.
Tống Vân Kiều và các nhân viên khiêng băng cáng vào bên trong trung tâm.
Tống Nam Tinh quay sang Cảnh Nhiêu đang trầm ngâm: "Cô nghĩ ra được gì không?"
Cảnh Nhiêu lắc đầu: "Không." Một lúc sau bổ sung: "Tôi nghĩ mình nên đi xem cô ấy."
Tống Nam Tinh gật đầu. Tình huống trước mắt quá kỳ lạ, rõ ràng Cảnh Nhiêu là nhân vật chính trong câu chuyện. Muốn tìm được lối thoát, chỉ có thể tìm manh mối từ cô ta.
"Bên kia có cửa hông, thử xem có thể lẻn vào được không." Tống Nam Tinh quan sát tình hình, nói với Cảnh Nhiêu.
Cảnh Nhiêu chưa kịp đáp lời thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau: "Muốn vào trung tâm y tế, tại sao không đi cửa chính?"
Tống Nam Tinh quay đầu lại, đôi mắt co rụt...
Một bóng người cao gầy dài ngoằng đứng phía sau Tống Nam Tinh và Cảnh Nhiêu. Trên người hắn quấn băng vải, đôi tay biến thành hai kim tiêm khổng lồ. Đầu kim tiêm ánh sắc lạnh đang lơ lửng trên đầu họ.
Tống Nam Tinh lập tức hạ thấp người né tránh mũi kim. Thỏ bông trong lòng cậu trợn mắt hung dữ, đôi tai dài duỗi ra quấn chặt lấy kim tiêm của đối phương.
Phản ứng của Cảnh Nhiêu có phần chậm hơn, mũi kim tiêm đã chạm vào da, chỉ còn chút nữa là đâm xuyên da thịt.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt k*ch th*ch bản năng sinh tồn của Cảnh Nhiêu. Hai tay cô ta đột nhiên biến thành hai lưỡi dao phẫu thuật khổng lồ, chém bay đôi tay của con quái vật trong nháy mắt.
Con quái vật đánh lén thất bại, lập tức gọi chi viện.
Tống Nam Tinh nhanh tay nhặt lấy kim tiêm bị chém rơi, đâm vào cơ thể con quái vật rồi đẩy mạnh piston đến tận cùng.
Chất lỏng đỏ sậm trong kim tiêm được bơm toàn bộ vào người con quái vật. Nó há miệng đau đớn lại không thể phát ra âm thanh. Phần thịt lộ ra bên dưới lớp băng co giật, cuối cùng co rút lại, biến thành một vũng chất lỏng đỏ sẫm bốc mùi thối rữa.
Cảnh Nhiêu đứng yên tại chỗ nhìn đôi tay vừa biến thành dao mổ, mặt mũi ngơ ngác.
Một lúc sau hỏi Tống Nam Tinh: "Tôi có khả năng này từ lúc nào vậy?" Cô ta khẽ nhíu mày, nói tiếp: "Tôi có cảm giác mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng."
Tống Nam Tinh thực sự cũng không rõ. Cậu chỉ thấy khả năng này qua ký ức mà thỏ bông cho xem, nên trả lời thành thật: "Chúng ta không quen biết nhau mấy, tôi chỉ từng thấy cô dùng một lần."
Cảnh Nhiêu dường như không quá bận tâm, đôi tay khôi phục như thường, dẫn đầu đi về phía cửa hông của trung tâm y tế: "Tôi có trực giác, nếu tìm được cô ấy, có lẽ tôi sẽ biết được câu trả lời."
Hai người cẩn thận đột nhập vào trung tâm qua cửa hông.
Trên đường đi, họ đụng phải hai con quái vật tay kim tiêm khác. Sau khi hợp lực giải quyết xong, họ lột đồng phục nhân viên trên người chúng, mặc vào, rồi quấn thêm băng vải quanh mặt, chỉ để lộ mắt mũi miệng, ung dung giả dạng thành nhân viên, nghênh ngang mà đi.
Rất nhanh, họ tìm được phòng bệnh của Cảnh Nhiêu.
Cô được đánh giá là bị ô nhiễm nặng, có xu hướng bạo lực, nên bị nhốt riêng trong phòng cách ly.
Khi Tống Nam Tinh và Cảnh Nhiêu đến, cô ấy bị trói chặt vào giường bệnh bằng dây cố định, kim truyền cắm trên tay truyền dịch vào cơ thể. Tống Vân Kiều mắt đỏ hoe đứng bên cạnh, khóc lóc thể hiện tình sâu nghĩa nặng.
Không biết có phải do vấn đề thuốc truyền hay không, biểu cảm của Cảnh Nhiêu trên giường bệnh có phần đờ đẫn chậm chạp. Nhưng cô vẫn cố gắng giải thích: "Tôi không quen biết anh ta, anh ta là quái vật! Làm ơn, báo cảnh sát giúp tôi..."
Nhân viên y tế đứng bên cạnh thờ ơ không phản ứng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.