Cảnh Nhiêu nhìn cảnh trước mặt, biểu cảm trở nên rất kỳ.
Tống Nam Tinh châm chước hỏi: "Cô quen Tống Vân Kiều sao?"
Cảnh Nhiêu gật đầu: "Anh ta là một bệnh nhân của tôi, bị chứng hoang tưởng rất nặng. Trước đây, anh ta từng trèo cửa sổ để rình trộm hàng xóm và ngã gãy xương chân, phải nhập viện. Chính tôi là người phẫu thuật cho anh ta. Sau khi phẫu thuật, anh ta bắt đầu quấy rầy tôi, cứ khăng khăng rằng tôi là vợ của anh ta. Tới khi vết thương lành lại, gia đình đưa anh ta về, từ đó anh ta không xuất hiện nữa..."
Cô thậm chí không rõ Tống Vân Kiều lẻn vào nhà mình từ khi nào, cũng như bắt đầu tung tin đồn khắp khu dân cư ra sao, khiến mọi người xung quanh đều tin lời anh ta.
Tống Nam Tinh im lặng, nhất thời không biết phải an ủi cô ta thế nào.
Thỏ bông trong lòng cậu vô cùng tức giận, vươn mình ra khỏi vòng tay, cái chân ngắn cũn liên tục vỗ vào cánh tay Cảnh Nhiêu, cố gắng an ủi cô ta.
Cảnh Nhiêu xoa đầu nó, vẻ mặt không quá đau buồn, ngược lại hỏi Tống Nam Tinh: "Sao lúc nãy cậu hỏi tôi có phải người Thanh Thành không?"
Tống Nam Tinh trả lời: "Vì tôi nghĩ đây là Đồng Thành."
Cảnh Nhiêu sững người, rồi cúi đầu, nét mặt đăm chiêu: "Ý cậu là, tôi... không còn ở Thanh Thành?"
Tống Nam Tinh gật đầu.
Cảnh Nhiêu bất chợt bật cười, nhìn một "Cảnh Nhiêu" khác đang tuyệt vọng giãy giụa trong phòng cách ly, thoải mái nói: "Vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859738/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.