🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy ngày không gặp Tống Nam Tinh, thỏ bông vừa thấy cậu bước vào liền vui vẻ nhào tới ôm cẳng chân cậu.

 

Tống Nam Tinh ngồi xuống, bế nó lên quan sát kỹ, khen ngợi: "Tiểu Nguyệt Lượng trông còn xinh đẹp hơn trước."

 

Tay nghề của Cảnh Nhiêu quả thực rất tốt. Ban đầu, Tống Nam Tinh nghĩ cô ta chỉ giúp sửa lại đôi chỗ, không ngờ cô ta dùng vải mới để làm lại toàn bộ thân thể cho thỏ bông. Bộ lông màu trắng ngà giờ có cảm giác mềm mại hơn trước rất nhiều, cậu không rõ chất liệu là gì, vừa dẻo dai vừa dễ chịu hơn hẳn.

 

Thỏ bông đang mặc một chiếc váy công chúa xanh nhạt phồng xòe hết sức cầu kỳ, đôi mắt làm từ cúc pha lê đỏ lấp lánh long lanh. Nó thẹn thùng xoay một vòng trước mặt Tống Nam Tinh, rồi chìa hai chân ngắn ngủn ra cho cậu xem.

 

Tống Nam Tinh quan sát một lúc rồi nói: "Có vẻ linh hoạt hơn trước."

 

Cảnh Nhiêu tiếp lời: "Vải cũ quá mỏng, dùng thời gian dài nên dễ hỏng. Tôi đã dùng loại vải tương tự để may lại cơ thể cho nó, nhồi thêm bông rồi thay cả khung xương và khớp cầu. Bây giờ nó linh hoạt hơn trước rất nhiều. Còn hai cái tai chưa làm xong, chắc phải mất vài ngày nữa, tai là phần khó làm nhất."

 

Lúc này, Tống Nam Tinh mới nhận ra chiếc mũ nấm màu xanh trên đầu thỏ bông không phải để trang trí.

 

"Phiền cô rồi." Cậu nhẹ nhàng xoa đầu thỏ bông, nói với Cảnh Nhiêu.

 

Cảnh Nhiêu lại hỏi: "Cậu thấy em ấy có giống trước đây không?"

 

Tống Nam Tinh sững lại, chăm chú quan sát thỏ bông rồi đáp: "Rất giống, không khác biệt lắm. Sao tự nhiên cô lại hỏi vậy?"

 

Cảnh Nhiêu nói: "Em ấy rất để ý điều này."

 

Cô ta giỏi chế tạo các loại búp bê, kể cả hình nhân cũng không ngoại lệ. Cô ta từng nói với Tiểu Nguyệt Lượng rằng mình có thể làm cho nó một cơ thể búp bê hình người, nhưng nó nhất quyết không chịu. Ngay cả cơ thể mới cũng muốn giữ nguyên y như cũ.

 

Thấy nó kiên quyết quá, Cảnh Nhiêu chỉ có thể giữ vẻ ngoài như ban đầu, đồng thời cố gắng giúp thân thể nó bền và linh hoạt hơn một chút.

 

Tống Nam Tinh nhìn thỏ bông, thỏ bông cũng ngẩng đầu nhìn cậu. Đôi chân ngắn cụp xuống hai bên, đôi mắt đỏ lấp lánh, trông có chút kiêu ngạo.

 

Tống Nam Tinh đọc được ngôn ngữ cơ thể của nó: Tôi vẫn là tôi, không thay đổi.

 

Chẳng hiểu sao điều này không khiến cậu vui vẻ, ngược lại còn khiến lòng cậu trĩu nặng. Cậu ưu sầu xoa đầu thỏ bông, dịu dàng nói: "Dù có thay đổi cũng không sao, anh vẫn sẽ nhận ra em. Em mãi mãi là..."

 

Là gì của mình?

 

Tống Nam Tinh ngẩn ra, sau đó bổ sung câu nói dang dở: "Mãi mãi là Tiểu Nguyệt Lượng của anh."

 

Thỏ bông rõ ràng rất vui, nó ôm lấy tay cậu, dụi má vào mu bàn tay để thể hiện niềm vui.

 

Tống Nam Tinh chơi với nó rất lâu mới xuống lầu.

 

Lúc sắp đi, cậu chợt nhớ trước đây Cảnh Nhiêu từng lang bạt nơi hoang dã, kiến thức phong phú, có lẽ cô ta biết về cây đa, bèn thuận miệng hỏi: "Cô có xem tin tức gần đây không? Ở hoang dã hoặc khu vực sương mù có quái vật nào liên quan đến cây đa không?"

 

Cảnh Nhiêu suy nghĩ một lát, nói: "Cây thì không có, nhưng tôi từng thấy một thứ khá giống. Ở hoang dã, người ta gọi nó là Tháp Xác. Tháp Xác thường không có tính công kích chủ động, chủ yếu dựa vào lĩnh vực của mình để dụ mồi. Nghe nói nếu ai vô tình bước vào phạm vi lĩnh vực của nó thì sẽ cam tâm tình nguyện trở thành dưỡng chất cho nó. Lâu dần, từng lớp xác chết chồng chất, quấn quanh nhau như một ngọn tháp cao vút. Tên gọi Tháp Xác cũng bắt nguồn từ đó. Nhưng tôi chỉ từng thấy nó từ xa, cụ thể thế nào thì không rõ lắm."

 

Ngoại hình có vẻ không giống cây đa lắm, nhưng đặc tính dụ mồi lại tương đồng.

 

Tống Nam Tinh cảm ơn rồi xuống lầu, nhắn tin cho Trình Giản Ninh hỏi xem có thể tra được thông tin về Tháp Xác không.

 

Rất nhanh, Trình Giản Ninh gửi đến một tài liệu sơ lược.

 

Mã số 105: Tháp Xác.

 

Phần giới thiệu không nhiều, có một dòng được đặc biệt nhấn mạnh: Tháp Xác có vị trí cố định, không có tính công kích chủ động. Nếu phát hiện, chỉ cần tránh xa phạm vi 100 mét là an toàn.

 

Bản cập nhật dữ liệu gần nhất là nửa năm trước, nội dung đại khái nói rằng các tọa độ xuất hiện cố định của Tháp Xác đều không còn phát hiện được nó, nghi ngờ đã bị quái vật khác cắn nuốt hoặc đã di chuyển đến nơi khác.

 

Tuy nhiên, trong quá trình quan sát, con quái vật này được xem là tương đối ôn hòa và an toàn, nên không gây chú ý quá nhiều.

 

Tống Nam Tinh nhìn tấm ảnh duy nhất trong tư liệu, có vẻ được chụp trong khu vực sương mù nên chất lượng khá thấp.

 

Một Tháp Xác khổng lồ sừng sững trong màn sương dày đặc. Thân chính nhỏ dần về phía đỉnh, giống như một ngọn tháp cao. Khác với những tòa tháp thông thường, xung quanh thân nó mọc ra vô số nhánh nhỏ, trông như những cành cây khô héo vươn ra dữ tợn. Từ xa nhìn lại, nói nó là một cái cây khô khổng lồ cũng không sai.

 

Tống Nam Tinh click mở ảnh phóng to, phát hiện những "cành nhánh" vươn ra thực chất là từng cánh tay người chìa ra bên ngoài.

 

Toàn bộ tháp xác thực ra là vô số thi thể ôm chặt lấy nhau chất chồng lên, cơ thể hòa quyện vào nhau, chỉ có những cánh tay tuyệt vọng vươn ra như muốn cầu cứu, tạo thành hiệu ứng thị giác khiến bức ảnh trông vừa giống một tòa tháp, vừa giống một cái cây.

 

Tống Nam Tinh trầm ngâm suy xét về điểm tương đồng giữa cây đa và tháp xác.

 

Những gia đình mất tích cũng quấn chặt lấy nhau như vậy, hòa làm một với thân cây đa.

 

Nhưng ngoài điểm giống nhau đó, cây đa và tháp xác có quá nhiều điểm khác biệt. Chẳng hạn, tài liệu ghi chép rằng tháp xác chỉ có một, hơn nữa không thích di chuyển, suốt bao năm qua chỉ thay đổi qua lại giữa năm sáu tọa độ.

 

Trong khi đó, cây đa có thể ngụy trang, có thể thay đổi nhận thức của con người, khiến người tiếp cận nó vô thức mắc phải chứng bệnh da cây. Càng bị bệnh nặng, họ càng chủ động tiến đến gần cây đa.

 

Chỉ riêng điều này, cây đa đã đáng sợ hơn tháp xác rất nhiều.

 

Còn về nhóm người đầu tiên trở về từ vùng sương mù, rốt cuộc họ vẫn còn là con người, hay đã trở thành thứ gì khác?

 

Tuy rằng rất tàn nhẫn, Tống Nam Tinh vẫn nghiêng về khả năng họ không còn là người, mà giống như các con mồi được cây đa quăng ra để dụ dỗ nhiều con mồi hơn.

 

Nếu thật sự là mồi nhử, thì thứ quái vật đứng sau nó chắc hẳn đáng sợ đến mức khó tưởng tượng.

 

Ngay cả cây đa khổng lồ trên đường Xuân Phong cũng chưa từng mang lại cảm giác đe dọa lớn đến thế.

 

... Trừ khi, tất cả các cây đa bây giờ không phải là cây đa thực sự.

 

Tống Nam Tinh nhớ đến rễ cây hình người vặn vẹo chui xuống đất biến mất, cau mày nhắn tin cho Sở Yên, sau đó liên hệ với Lý Hạo, yêu cầu được bổ sung vào đội trực ca đêm nay.

 

Cậu muốn tự mình canh chừng gốc cây.

 

Nếu suy đoán của cậu là đúng, thì các gốc cây này sẽ không an phận.

 

*

 

Suy đoán của Tống Nam Tinh đã được chứng thực ngay trong đêm.

 

Lý Hạo tạm thời thêm cậu vào đội trực ở khu Hạnh Phúc, cùng cậu canh gác còn có hai cảnh sát khu vực. Đồng nghiệp trực ca cho biết đêm qua mọi thứ yên ắng, hai cảnh sát khu vực cũng khá thư giãn, thậm chí còn có tâm trạng trò chuyện với Tống Nam Tinh.

 

Cậu trò chuyện câu được câu không, ánh mắt không rời khỏi gốc cây an tĩnh dưới màn mưa.

 

Cơn mưa ngoài trời rất lớn, ánh đèn đường vàng vọt chỉ chiếu sáng được một khoảng nhỏ, nhưng vẫn đủ để thấy rõ giọt nước mưa rơi xuống.

 

Thời gian trôi qua, tiếng trò chuyện bên tai dần lặng xuống. Hai cảnh sát khu vực ngồi trên ghế, không rõ là vì nói chuyện lâu quá mà mệt hay là ngủ gật.

 

Không khí ẩm ướt bỗng tràn ngập một luồng khí kỳ dị, Tống Nam Tinh lập tức nhận ra điều bất thường, cậu vội đẩy nhẹ một cảnh sát, hạ giọng nói: "Có động tĩnh."

 

Cả hai cảnh sát đều không đáp lại. Tống Nam Tinh quay đầu quan sát kỹ, phát hiện họ nhắm nghiền mắt, trên mặt còn mang theo nụ cười kỳ quái, như thể đang chìm vào mộng đẹp không thể đánh thức.

 

Cậu thử bấm mạnh vào huyệt nhân trung, vô tác dụng.

 

Lúc này, phía sau vang lên tiếng nước lép nhép, giống như có thứ gì đó đang khuấy động trong bùn lầy nhớp nháp. Tống Nam Tinh quay phắt lại, liền thấy vài bóng nâu vặn vẹo đang trườn lên từ bùn đất ướt sũng.

 

Cậu tập trung nhìn kỹ hơn, nhận ra đó không phải bóng người, mà là những rễ cây đa cắm sâu dưới lòng đất, méo mó như hình người.

 

Những rễ cây ấy chầm chậm chui ra khỏi bùn lầy, đầu tiên là một rễ, rồi hai, ba cái... Khi tất cả đã hoàn toàn trồi lên khỏi mặt đất, chúng bắt đầu dựng thẳng lên như con người, lảo đảo nhấc gốc cây lên rồi di chuyển về phía trước.

 

Tống Nam Tinh lập tức mặc áo mưa bảo hộ, theo sát phía sau, đồng thời gửi tin nhắn cho Sở Yên và Hàn Chí, báo cáo tình hình.

 

Cả hai gần như trả lời cùng lúc.

 

– Đội trưởng Hàn: Đã điều động nhân sự dự bị đến vị trí ngay lập tức.

 

– Đội trưởng Sở: Những người mất tích ở nhà thi đấu đang bạo động, tôi đang trên đường xử lý. Cậu cứ bám theo bọn chúng, mở định vị đi, tôi sẽ kêu Chu Huyền và Trình Giản Ninh đến hỗ trợ cậu.

 

Người mất tích ở nhà thi đấu bạo động, liệu có liên quan đến các gốc cây này không?

 

Tống Nam Tinh tiếp tục bám theo gốc cây.

 

Những rễ cây hình người lảo đảo di chuyển, nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng tốc độ thực tế không hề chậm chút nào.

 

Tống Nam Tinh đi theo một đoạn thì nhận ra chỉ dựa vào hai chân không phải là cách hay, đang định quay lại lấy xe thì một chiếc ô tô con màu trắng trượt tới dừng ngay bên cạnh cậu. Chu Huyền hạ cửa kính xuống, nói: "Lên."

 

Tống Nam Tinh ngồi vào ghế phụ, phát hiện ghế sau còn có một người ngồi ngay ngắn – Hứa Lai.

 

Thấy cậu nhìn sang, Hứa Lai khẽ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười gượng gạo, rồi lập tức cúi xuống.

 

Chu Huyền giải thích: "Nhà Hứa Lai có chuyện, tạm thời ở nhờ nhà tôi. Nhưng cậu ấy nhát gan, tôi cũng không yên tâm để cậu ấy ở một mình, nên đưa theo luôn."

 

Anh ta không muốn nói nhiều về chuyện này, nhanh chóng kéo chủ đề quay lại việc chính: "Bây giờ tình hình thế nào?"

 

"Tạm thời chưa rõ, chỉ có thể tiếp tục theo dõi."

 

Chu Huyền giữ tốc độ ổn định, bám theo gốc cây đa cách ba, bốn mét.

 

Tống Nam Tinh nhìn vào hệ thống định vị trên xe, cau mày: "Có vẻ nó đang đi về hướng nội thành."

 

Chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu lập tức liên hệ với Lý Hạo: "Nhóm trực chiến đã vào vị trí chưa? Có thể theo dõi đường đi của các gốc cây khác không?"

 

Bên phía Lý Hạo có vẻ rất náo loạn, giọng hắn ta vang lên vội vã: "Có thể, nhưng dữ liệu không đầy đủ, một số nhân viên trực chiến tạm thời mất liên lạc. Tôi sẽ gửi một ứng dụng nhỏ cho cậu."

 

WeChat vang lên thông báo tin nhắn. Tống Nam Tinh mở ứng dụng Lý Hạo vừa gửi, lập tức nhìn thấy trên bản đồ thành phố chi chít các chấm đỏ đang chậm chạp di chuyển.

 

Ngón tay cậu trượt nhẹ trên màn hình, giọng trầm xuống: "Quả nhiên, tất cả bọn chúng đang hướng đến cùng một địa điểm."

 

"Có thể dự đoán được điểm đến không?"

 

"Đợi chút, để tôi xem." Lý Hạo mở đường đi của các điểm di chuyển, phóng to bản đồ, nói: "Là công viên rừng ở nội thành."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.