Trời mưa thích hợp để ăn lẩu.
Bên ngoài mưa xối xả, nồi lẩu đặt trên bếp từ trong nhà sôi ùng ục, bọt khí lăn tăn nổi lên, hương vị cay nồng theo làn khói trắng cuộn tròn lan tỏa khắp phòng khách, bá đạo mà ấm áp.
Tống Nam Tinh hít hà một hơi: "Thơm quá."
Cậu nhiệt tình chạy vào bếp giúp Thẩm Độ bưng đồ ăn.
Thẩm Độ mặc tạp dề, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu, để lộ cánh tay săn chắc gân cốt rõ ràng, trông rất có lực. Tống Nam Tinh vươn tay nhận lấy đĩa thịt đã thái sẵn, đầu ngón tay hai người chạm nhẹ vào nhau, nhiệt độ từ tay người kia truyền sang khiến tim cậu đập nhanh một nhịp.
Chẳng hiểu sao vành tai cậu hơi nóng lên. Khi bưng thịt ra ngoài, cậu liếc mắt lườm Trình Giản Ninh một cái, cảm thấy tất cả là do hắn lắm mồm, hại cậu suy nghĩ lung tung.
Trình Giản Ninh thần kinh thô, hoàn toàn không nhận ra. Hắn cũng bị mùi thơm của lẩu cám dỗ đến mức thèm ch** n**c miếng, định vào bếp giúp một tay bưng đồ. Nhưng vừa động đậy, bạch tuộc nhỏ trốn dưới bàn liền vươn một xúc tu ra tát hắn một cái, chả hiểu phát điên cái gì.
Bị bạch tuộc nhỏ uy h**p, Trình Giản Ninh đành ngồi im không dám nhúc nhích.
May mà Tống Nam Tinh đã bưng thịt ra. Trình Giản Ninh như nhìn thấy cứu tinh, vội đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Bạch tuộc của bạn lại bò ra kìa."
Tống Nam Tinh cúi xuống liền thấy bạch tuộc nhỏ bám trên chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859752/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.