🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm vào rễ khí quá lâu, đến mức đầu váng mắt hoa.

 

Cậu lấy điện thoại ra, mở chế độ quay phim và hướng ống kính về phía đại thụ. Gửi video này cho Sở Yên, biết đâu sẽ phân tích được điều gì đó.

 

Lúc này, bộ đàm bên hông vang lên: "Tống Nam Tinh, Tống Nam Tinh, bạn nghe thấy không?"

 

Là giọng của Trình Giản Ninh.

 

Tống Nam Tinh dừng quay, nhanh chóng gửi video cho Lý Hạo và Sở Yên: "Bạn đến rồi? Chi viện tới chưa?"

 

Trình Giản Ninh nói: "Một nhóm mới đến, đội trưởng Sở đã xử lý xong phía nhà thi đấu và đang trên đường đến công viên. Bên bạn thế nào rồi? Mình định dẫn người vào nhưng cảnh sát nhất quyết ngăn lại, nên muốn hỏi bạn trước..."

 

Tống Nam Tinh nhìn về đảo giữa hồ.

 

Cây đại thụ lại lớn thêm một vòng, cành nhánh vươn dài ra mặt nước, đổ xuống bóng đen méo mó.

 

Giọng của Trình Giản Ninh vẫn vang lên trong bộ đàm, nhưng giọng bị bóp méo, như thể âm thanh vọng lên từ dưới nước, mơ hồ không rõ.

 

Cơn chóng mặt càng dữ dội hơn, Tống Nam Tinh lắc mạnh đầu, cảm giác tai bị bịt kín mới vơi đi đôi chút. Giọng nói lo lắng của Trình Giản Ninh truyền đến: "Tống Nam Tinh, bạn không sao chứ? Mình gọi mấy lần mà không trả lời."

 

"Tạm thời ổn." Tống Nam Tinh đáp nhanh: "Tôi và Chu Huyền phát hiện một thân cây khổng lồ ở đảo giữa hồ công viên. Tất cả các gốc đa và những người bị ô nhiễm đều hướng về đây... họ đã trở thành một phần của cái cây. Bạn phải tìm cách ngăn mọi người lại, đừng để họ vào..."

 

Cậu còn chưa nói dứt câu, bên tai bỗng vang tiếng kêu sắc nhọn, như tiếng ve mùa hè ra sức gào thét ngay bên tai.

 

Tống Nam Tinh đưa tay bịt tai, nhưng tiếng ve vẫn không ngừng réo to. Cậu buông tay ra, lòng bàn tay dính vết máu.

 

Đèn báo tín hiệu trên bộ đàm vẫn nhấp nháy màu xanh, chứng tỏ Trình Giản Ninh vẫn đang nói, nhưng Tống Nam Tinh không nghe thấy gì cả, mọi âm thanh đều bị tiếng ve nhấn chìm.

 

Cậu đành nói nhanh vào bộ đàm: "Chúng tôi đang ở phía đối diện đảo giữa hồ, nơi này rất bất thường. Đừng vào vội, đợi đội trưởng Sở đến rồi tính tiếp. Tôi cúp máy đây."

 

Dứt lời, cậu gài lại bộ đàm bên hông, quay đầu nhìn Chu Huyền: "Chu Huyền, anh có nghe thấy tiếng ve..."

 

Lời chưa kịp dứt, âm thanh đột nhiên bị cắt ngang.

 

Chu Huyền luôn đứng bên cạnh cậu, chẳng biết đã biến mất từ bao giờ. Mạng nhện mắc trên cành cây bị ánh đèn chiếu sáng, phản chiếu tia sáng mờ ảo.

 

Tim Tống Nam Tinh thót lại, cậu lập tức chạy theo hướng mạng nhện kéo dài, hạ giọng gọi: "Chu Huyền? Chu Huyền?"

 

Mạng nhện trải dài theo con đường dẫn đến đảo giữa hồ, nhưng không thấy bóng dáng Chu Huyền đâu.

 

Tống Nam Tinh chợt nhớ đến điện thoại, vội tìm số Chu Huyền gọi đi.

 

Tiếng chuông yếu ớt không ngừng vang lên.

 

Cậu thở phào nhẹ nhõm một chút, men theo âm thanh tìm tới. Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Chu Huyền đang di chuyển nhanh chóng trên mạng nhện, cẩn thận dùng tơ nhện cuộn chặt một gốc cây đa. Động tác dịu dàng đến mức có phần quái dị.

 

Nhưng khi thấy Tống Nam Tinh, ánh mắt anh ta vẫn rất tỉnh táo, nói: "Xin lỗi, Hứa Lai không biết bằng cách nào cũng theo vào đây. Tôi lo cậu ấy gặp chuyện nên chưa kịp báo với cậu."

 

Tống Nam Tinh quan sát biểu cảm của anh ta, rồi lại nhìn gốc cây đa bị tơ nhện bao bọc chặt chẽ, tim trĩu xuống.

 

Chu Huyền cũng không ổn.

 

Cậu không thể kích động anh ta, đành tìm cách trấn an: "Nơi này rất bất thường, chỉ có hai người chúng ta thì quá nguy hiểm. Tôi đã gửi video cây khổng lồ cho đội trưởng Sở và Lý Hạo, họ sẽ tới ngay. Chúng ta nên rời khỏi đây để gặp họ."

 

Chu Huyền gật đầu, cẩn thận bước đến bên gốc cây đa, cúi người xuống, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức Tống Nam Tinh chưa từng nghe thấy, thậm chí có phần quái lạ: "Hứa Lai, đừng sợ. Tôi sẽ không làm hại cậu, chúng ta ra ngoài trước, ra ngoài sẽ an toàn."

 

Hình như anh ta muốn xoa đầu an ủi "Hứa Lai", bàn tay vừa vươn ra giữa không trung lại đột ngột khựng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ vỗ về: "Được rồi, được rồi, tôi không chạm vào cậu, đừng sợ."

 

Tống Nam Tinh nghe vậy, lập tức hiểu ra: Chu Huyền tưởng "Hứa Lai" đang sợ mình.

 

Ánh mắt cậu rơi xuống nửa th*n d*** của Chu Huyền. Cặp chân nhện khổng lồ đang cào sâu xuống mặt đất, để lại vết rạch thật dài vì nôn nóng.

 

Chu Huyền lo "Hứa Lai" sẽ sợ hình dáng này à? Tống Nam Tinh nhớ lại ánh mắt né tránh của người bình thường khi nhìn thấy trạng thái hóa nhện của Chu Huyền.

 

"Chúng ta đi thôi." Tống Nam Tinh nói.

 

Chu Huyền cúi xuống, dùng cánh tay con người bế tấm kén nhện lên, đi trước mở đường.

 

Tống Nam Tinh đi theo phía sau, đầu lại choáng váng.

 

Cậu ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, mùi đó rất lạ, ban đầu thơm nhưng khi ngửi kỹ lại biến thành mùi tanh khó tả. Một phần trong đó giống mùi máu đông, nói chung là rất thơm.

 

Hầu kết Tống Nam Tinh trượt lên xuống, nuốt mạnh nước bọt.

 

Bỗng nhiên cậu cảm thấy đói.

 

Cơn đói mãnh liệt dâng trào từ dạ dày, khiến cậu càng thêm choáng. Cảnh vật trước mắt bắt đầu xoay tròn vặn vẹo. Bóng dáng Chu Huyền ôm gốc cây đa càng đi càng xa, không nhận ra Tống Nam Tinh bị tụt lại phía sau.

 

Tiếng ve sầu rít bên tai như xé trời xé đất.

 

Tống Nam Tinh giơ tay bịt tai, tiếng ve dường như yếu đi một chút. Tầm nhìn méo mó không còn xoay vòng như kính vạn hoa nữa. Cậu lắc mạnh đầu, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng trên con đường dẫn ra đảo giữa hồ, gương mặt ẩn dưới mũ trùm đang nhìn về phía cậu.

 

Bóng dáng đó hơi quen mắt, Tống Nam Tinh chậm chạp nhíu mày, bước lên một bước.

 

Người đàn ông tháo mũ trùm xuống, để lộ khuôn mặt ẩn trong bóng tối, là Tống Thành.

 

Đầu Tống Nam Tinh đau dữ dội, không chịu nổi mà khuỵu xuống: "Tống Thành, quả nhiên... ông chưa chết!"

 

Tống Thành bước đến gần, ngồi xuống trước mặt cậu, từ ái xoa đầu cậu, nói: "Con đã trưởng thành."

 

Tống Nam Tinh nghiến răng chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt, thở gấp rồi hất tay ông ta ra, đôi mắt hơi đỏ lên: "Mẹ đâu?"

 

Tống Thành không giận vì sự kháng cự của cậu, giơ tay chỉ vào gốc cây to phía sau: "Mẹ con ở đó, chẳng phải con đoán được rồi sao?"

 

Ông ta nhìn cậu đầy thương hại: "Tháp xác có một đặc tính, nó sẽ ghi nhớ từng người mình đã nuốt chửng, bao gồm cả ký ức trước khi chết của họ. Những ký ức ấy trở thành dưỡng chất cho tháp xác, cũng là mồi nhử để săn mồi. Mẹ con cũng là một trong những mồi nhử đó."

 

"Mẹ con chỉ là một người phụ nữ bình thường, dấn thân vào vùng sương mù nguy hiểm, làm sao có thể sống sót?"

 

Tống Nam Tinh lắc đầu, lẩm bẩm không ngừng: "Tôi không tin... đó không phải mẹ..."

 

Sau lưng Tống Thành, rễ khí cây đại thụ bắt đầu vặn vẹo, phát ra vô số âm thanh r*n r* đau đớn như oan hồn dưới nước.

 

Tống Thành chỉ vào một trong những rễ khí: "Mẹ đang đợi con ở đó, con không muốn gặp mẹ sao?"

 

Rễ khí hình người đó gầy yếu hơn những cái khác, nhưng ngũ quan lại rõ ràng hơn. Bề mặt rễ khí màu nâu nhạt phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

 

Một giọng nói quen thuộc vang bên tai Tống Nam Tinh: "Tinh Tinh..."

 

Tống Nam Tinh sững sờ nhìn bóng người đứng dưới tàng cây.

 

Tống Thành đẩy nhẹ lưng cậu, nói: "Con nên đến chào từ biệt mẹ con."

 

Cơ thể Tống Nam Tinh không tự chủ được mà bước về phía cây đại thụ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Không phải... không phải..."

 

Linh hồn cậu như bị chẻ làm đôi, một nửa mất kiểm soát mà khao khát chạy về phía mẹ dưới gốc cây; một nửa thì ra sức phủ nhận... Đó không phải mẹ, đó không phải mẹ...

 

Người phụ nữ dưới gốc cây dang rộng vòng tay chờ đón cậu.

 

Tống Nam Tinh không thể chống lại, như một chú chim mỏi mệt tìm về tổ, lao vào vòng tay bà...

 

Tống Thành mỉm cười.

 

Tống Nam Tinh vùi mặt vào hõm cổ người phụ nữ, mũi lại ngửi thấy mùi hương nồng nặc đó. Rất tanh, k*ch th*ch cơn thèm ăn.

 

Cán cân trong lòng hoàn toàn nghiêng về một phía.

 

Tống Nam Tinh siết chặt tấm lưng gầy yếu của người phụ nữ, ánh mắt rơi vào cổ bà, đôi mắt trở nên mê ly. Cậu há miệng, cắn mạnh vào động mạch cổ...

 

*

 

Trình Giản Ninh lo lắng đi tới đi lui trước cổng lớn, lẩm bẩm: "Có chuyện rồi, chắc chắn có chuyện rồi."

 

Tình trạng Tống Nam Tinh khi liên lạc với hắn rất bất bình thường.

 

Nhưng cả cảnh sát trực ban lẫn Tống Nam Tinh đều ngăn hắn không cho vào trong. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể sốt ruột chờ đợi.

 

May mắn thay, Sở Yên nhanh chóng dẫn theo một đội quân hùng hậu đến hiện trường.

 

Hơn trăm chiếc xe chống bạo động hú còi inh ỏi, lấy cổng chính của công viên rừng làm trung tâm, tỏa ra hai bên. Xe chống bạo động lần lượt dừng lại, quân lính và cảnh sát được huấn luyện bài bản khoác trên mình trang phục tác chiến, súng ống sẵn sàng, nhanh chóng xuống xe.

 

Sở Yên dẫn đầu, sải bước đi tới, đôi bốt quân dụng nện xuống nền xi măng, phát ra tiếng "bịch bịch bịch" vang dội.

 

Đi cùng cô còn có các thành viên khác của tổ chấp hành thuộc Trung Tâm Tiếp Nhận, vài người Trình Giản Ninh từng gặp, cũng có không ít người xa lạ.

 

Nhìn thấy cô, Trình Giản Ninh như tìm được trụ cột tinh thần: "Đội trưởng Sở, Tống Nam Tinh đã vào trong rồi. Tôi liên lạc với bạn ấy, cảm giác trạng thái có chút bất thường."

 

"Tôi đã xem video Tống Nam Tinh gửi." Sở Yên nói, "Dựa trên phân tích so sánh của tổ kỹ thuật, thứ trong công viên rừng rất có khả năng là biến thể của số 105."

 

Đây là kết luận mà tổ phân tích kỹ thuật đưa ra dựa trên các dữ liệu thu thập được. Nó sở hữu tất cả đặc tính của "tháp xác", đồng thời thông minh hơn, mạnh hơn, và năng lực quỷ quyệt hơn rất nhiều.

 

Theo ghi chép, số 105 không có xu hướng tấn công chủ động, nhưng một khi đặt chân vào lãnh địa của nó, gần như không còn cơ hội thoát thân.

 

Con mồi bị "tháp xác" bắt giữ, mười người chết chín.

 

Mà hiện tại, thứ họ đối mặt là số 105 đã đột biến, phạm vi ảnh hưởng cụ thể ra sao vẫn chưa rõ, càng không biết hậu quả sẽ như thế nào nếu vô tình bước vào lãnh địa của nó.

 

Sắc mặt Sở Yên nặng nề, nói: "Trước tiên liên hệ với Tống Nam Tinh và Chu Huyền, bảo họ rút lui. Tổ kỹ thuật chuẩn bị cho máy bay không người lái vào thăm dò địa hình, trong vòng nửa tiếng phải tiến hành tìm kiếm và cứu hộ những người bị nhiễm trong rừng. Nửa tiếng sau, chuẩn bị hỏa lực oanh tạc."

 

Nhóm kỹ thuật nhanh chóng điều chỉnh thiết bị, nhận lệnh xong, hàng trăm chiếc **V quân sự đồng loạt cất cánh, bay về phía công viên rừng tối đen như mực.

 

Trình Giản Ninh chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, ngơ ngác hỏi: "Vậy chúng ta làm gì?"

 

Sở Yên liếc nhìn hắn, trầm giọng đáp: "Chúng ta là tuyến phòng thủ cuối cùng. Nếu hỏa lực oanh tạc vô dụng, thì tổ chấp hành phải dùng mạng lấp vào."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.