🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sắc mặt Trình Giản Ninh tái mét. Khi vừa gia nhập Trung Tâm Tiếp Nhận, hắn từng nghe người khác nói về mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ. Trên bức tường vinh danh trong trung tâm treo hàng loạt các bức chân dung san sát nhau, tất cả đều là những anh hùng đã hy sinh khi làm nhiệm vụ.

 

Nhưng khi đó, nhiệm vụ hắn tham gia không quá nguy hiểm, dù có thấy cũng không có cảm giác gì mấy. Chỉ đến tận lúc này, hắn mới chậm chạp nhận ra trọng trách nặng trĩu đè trên vai mình.

 

Hắn chỉnh lại nét mặt, bước vào hàng ngũ sẵn sàng chờ lệnh phía sau Sở Yên.

 

Lúc này, máy bay không người lái đã tản ra xung quanh để đo vẽ địa hình, tìm kiếm những người thường bị ô nhiễm trong công viên rừng.

 

Vào lúc này, hệ thống máy móc được lắp đặt bỗng vang lên tiếng cảnh báo chói tai: Chỉ số ô nhiễm trong không khí tăng nhanh, có vật thể bị ô nhiễm đang tới gần.

 

Mọi người lập tức cảnh giác.

 

Từ trong màn đêm dày đặc, một sinh vật có hình dáng cao lớn bước ra.

 

Không ngờ là Chu Huyền.

 

Tất cả người đang trong trạng thái đề phòng cao độ vô thức thở phào một hơi. Trình Giản Ninh thấy chỉ có một mình Chu Huyền xuất hiện, liền nhìn về phía sau anh ta: "Chu Huyền, sao chỉ có mình anh? Tống Nam Tinh đâu?"

 

Chu Huyền ngẩng đầu lên, cơ mặt thần kinh hơi co giật: "Còn có... Hứa Lai."

 

Trình Giản Ninh không biết Hứa Lai là ai, theo phản xạ nhìn vật thể trong lòng Chu Huyền.

 

Là một kén màu trắng.

 

Sau khi biến hóa thành nhện, cơ thể Chu Huyền trở nên cao lớn dị thường, tám chân nhện dài mảnh chống đỡ phần bụng căng phồng cao vút. Lúc này, bộ phận tạo tơ dưới bụng anh ta vẫn đang vô thức phun ra từng sợi tơ, hai đôi chân nhện phía trước cũng theo bản năng cử động, ôm chặt lấy cái kén ngày một lớn dần trong lòng.

 

Sở Yên nghiêm mặt giơ tay ra hiệu cho mọi người giữ nguyên vị trí, nhìn cái kén trong lòng anh ta, rồi khẽ liếc sang Lý Hạo.

 

Lý Hạo lặng lẽ giơ máy quét lên, kết quả hiện trên màn hình: Bên trong kén trống rỗng, không có gì.

 

Hắn ta làm động tác tay báo lại cho Sở Yên.

 

Sở Yên hiểu ý, mặt không biến sắc bước lên một bước đối diện với Chu Huyền: "Chu Huyền, bên trong đã xảy ra chuyện gì?"

 

Chu Huyền hơi co rút đôi chân nhện nhỏ phía trước bụng, ánh mắt đỏ ngầu, tròng trắng vằn tia máu đục: "Là Hứa Lai... Cậu ấy rất sợ tôi, thế nào cũng không chịu nghe lời, cứ muốn chạy... Nhưng công viên rừng quá nguy hiểm."

 

Anh ta muốn nhíu mày, nhưng xương chân mày chỉ hơi động đậy, không tạo được biểu cảm mong muốn. Ngũ quan trên mặt vặn vẹo một cách kỳ lạ, ghép thành gương mặt quái dị đến nực cười: "Tôi... tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể quấn cậu ấy thành kén."

 

Sở Yên giấu một tay ra phía sau, ra hiệu, một người lập tức đưa khẩu súng gây mê cực mạnh vào tay cô.

 

Cô nắm chặt súng, chậm rãi tiến lại gần: "Bây giờ đã an toàn, anh có thể thả cậu ấy ra. Anh còn nhớ mình vào công viên rừng để làm gì không?"

 

Chu Huyền chần chừ một lát, nhẹ nhàng đặt kén xuống đất, lại không thả người theo lời Sở Yên. Gương mặt méo mó của anh ta vô cùng đau khổ, nhưng nói năng vẫn rõ ràng: "Tôi và Tống Nam Tinh tìm thấy cây cổ thụ ở đảo giữa hồ. Cậu ấy nói hai chúng tôi tự tiện tiếp cận quá nguy hiểm, bảo tôi hội hợp với mọi người trước."

 

Sở Yên tiếp tục hỏi: "Vậy Tống Nam Tinh đâu?"

 

Chu Huyền lúc này mới nhận ra Tống Nam Tinh không có ở đây. Anh ta nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng đối phương, tay ấn vào mi tâm, biểu cảm lại méo mó lần nữa: "Tôi không biết... Tôi ôm Hứa Lai đi phía trước..."

 

Hứa Lai rất sợ anh ta. Sợ đến phát run, sợ đến mức không ngừng gào thét.

 

Anh ta chịu không nổi, tiếng thét sắc nhọn như muốn xuyên thủng màng nhĩ anh ta, thế nên anh ta dùng tơ nhện bịt miệng Hứa Lai lại.

 

Nhưng Hứa Lai vẫn dùng đôi mắt đẫm lệ hoảng sợ nhìn anh ta, trong mắt toàn là sợ hãi và chán ghét.

 

Rất nhiều người thấy hình dạng nhện của anh ta cũng vô thức lộ ra biểu cảm như thế, cho dù họ đã cố che giấu, Chu Huyền vẫn có thể nhận ra ngay lập tức. Hơn nữa bản thân anh ta cũng cảm thấy, bộ dạng này thực sự quá xấu xí, quá đáng sợ.

 

Bộ dạng này... thì có gì khác với đám quái vật kia đâu?

 

Chu Huyền thỉnh thoảng cũng tự hỏi. Nghe nói năng lực sau khi bị ô nhiễm ngoài việc bị tác động bởi nguồn ô nhiễm, còn có một phần liên quan đến chính bản thân người bị ô nhiễm.

 

Vậy tại sao... anh ta lại có năng lực hóa thân thành thứ vừa xấu xí vừa kinh khủng thế này?

 

Anh ta nghĩ không ra.

 

Tiếng nức nở phát ra từ cổ họng của Hứa Lai ồn ào đến mức khiến Chu Huyền đau đầu, như mũi khoan nhọn đâm vào tận não tủy, quấy đảo thần trí, làm anh ta khó giữ được sự kiên nhẫn và dịu dàng thường ngày.

 

Anh ta gần như mất kiểm soát mà quát lên: "Đừng khóc nữa! Tôi đã nói là sẽ không làm hại cậu!"

 

Cơ thể Hứa Lai run rẩy, trong mắt toàn là sợ hãi. Tiếng nức nở vẫn tiếp tục, như một lời cầu cứu.

 

Chu Huyền nhận ra bản thân đã mất bình tĩnh, chỉ có thể hạ giọng dỗ dành: "Không phải cậu tin tưởng thầy nhất sao? Trước đây bị bắt nạt, cậu cũng tìm đến tôi. Tôi sẽ không làm hại cậu, tin tôi đi..."

 

Nước mắt lăn dài từ mắt Hứa Lai.

 

Cánh tay Chu Huyền cũng bắt đầu run rẩy, anh ta có phần thô bạo mà che mắt Hứa Lai lại, đè nén giọng nói cuồng phong bão táp: "Hứa Lai, cậu không được nhìn tôi bằng ánh mắt đó... Không được..."

 

Người khác có thể, nhưng Hứa Lai thì không.

 

Người trước nay vẫn luôn nhìn anh ta như vị cứu tinh, bị uất ức sẽ tìm anh ta che chở. Tại sao nhìn thấy hắn lúc này, cậu ấy cũng lộ ra ánh mắt sợ hãi và căm ghét như bao người khác?

 

Cơ thể Chu Huyền cúi xuống, trong tầm mắt kinh hoàng của Hứa Lai, đôi răng nanh mọc dài nơi khóe môi nhẹ nhàng c*n v** c* cậu ta, thoạt nhìn như một nụ hôn.

 

Nọc độc xâm nhập, đồng tử Hứa Lai dần giãn rộng, tầm mắt mờ đi, miệng không thể phát ra âm thanh nữa.

 

Không còn tiếng la hét chói tai, không còn tiếng nức nở cầu cứu, đôi mắt ngập nước mắt cũng đã khép lại.

 

Chu Huyền cảm thấy bình yên đã trở lại.

 

Anh ta nhả ra thêm tơ nhện, quấn chặt lấy Hứa Lai, nhốt vào trong kén. Sau đó, anh ta ôm cái kén im lặng rời khỏi khu rừng tối đen.

 

Đội trưởng Sở đã đến, nguy hiểm được giải trừ.

 

Chu Huyền mệt mỏi day trán, muốn xoa dịu cơn đau nhức trong đầu. Anh ta không nhắc gì đến Hứa Lai, chỉ nói với Sở Yên: "Đội trưởng Sở, giúp tôi trông chừng Hứa Lai một chút. Tôi muốn đi thay đồ trước."

 

Khuôn mặt anh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng không biết từ khi nào, trên trán xuất hiện bốn khe mắt, nằm song song ngay phía trên đôi mắt vốn có. Khi chờ Sở Yên trả lời, bốn con mắt đơn sắc chậm rãi mở ra, con ngươi đỏ rực lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.

 

Dấu hiệu dị hóa tăng lên, chứng tỏ ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, sắp mất kiểm soát.

 

Sở Yên không tỏ vẻ gì khác thường, nói: "Được. Quần áo dự phòng của anh để ở đâu? Để Tiểu Trình đi lấy cho."

 

"Ở trên xe, bên ngoài cổng công viên."

 

Sở Yên tự nhiên chuyển ánh mắt sang Trình Giản Ninh: "Cậu đi lấy quần áo giúp Chu Huyền."

 

Trình Giản Ninh "Vâng" một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.

 

Xe của Chu Huyền đậu ở bên trái cổng công viên, Trình Giản Ninh định mở cửa mới nhớ ra không có chìa khóa. Hắn đang định điều khiển dây cáp dữ liệu dưới lớp áo mở khóa thì bất chợt cửa sổ phía sau hạ xuống, một thiếu niên trông không lớn lắm cuộn tròn trong ghế sau, rụt rè nhìn hắn: "Anh là ai?"

 

Trên xe sao lại có người?

 

Trình Giản Ninh sửng sốt, nói: "Tôi đến lấy quần áo cho Chu Huyền. Cậu là ai?"

 

"Tôi là Hứa Lai. Thầy Chu bảo tôi đợi trên xe. Thầy ấy xong việc chưa?"

 

Trình Giản Ninh hít mạnh một hơi. Người trong xe là Hứa Lai, vậy trong kén mà Chu Huyền mang về là ai?

 

Hắn lấy quần áo, kéo Hứa Lai chạy về.

 

Sau khi đưa quần áo cho Chu Huyền, lúc quay đi, Trình Giản Ninh tranh thủ nói nhỏ với Sở Yên: "Hứa Lai đang ở trên xe."

 

Ánh mắt Sở Yên hơi động, nhân lúc Chu Huyền đang quay lưng đi về phía rừng cây, cô không hề do dự giơ khẩu súng gây mê trong tay lên, bắn thẳng vào cổ anh ta.

 

Sau lưng truyền đến tiếng xé gió khe khẽ, Chu Huyền nhanh nhẹn nghiêng người tránh được phát súng đầu tiên.

 

Sở Yên quá hiểu phong cách hành động của anh ta, bắn liên tiếp ba phát. Chu Huyền tránh được phát đầu, nhưng lại tự đâm thẳng vào phát thứ hai và thứ ba.

 

Kim tiêm gây mê c*m v** da cổ, cơ thể Chu Huyền dần tê liệt, quần áo trong tay rơi xuống đất.

 

Mi mắt anh ta trĩu xuống vì tác dụng của thuốc, bốn con mắt đỏ rực trên trán vẫn mở to, con ngươi đảo nhanh không ngừng, trông kinh dị cực kỳ.

 

Phía sau đám đông, một tiếng kêu hoảng hốt vang lên: "Thầy Chu..."

 

Hứa Lai phát ra âm thanh, rất nhanh ý thức được mình không nên lên tiếng, liền dùng sức bịt miệng lại, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

 

Chu Huyền khó nhọc mở mắt, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng dừng lại trên gương mặt sợ hãi của cậu ta.

 

*

 

Người phụ nữ trong lòng phát ra tiếng kêu đau đớn, bà vùng vẫy trong vòng tay Tống Nam Tinh, giọng nức nở cầu xin: "Tinh Tinh, Tinh Tinh, là mẹ đây."

 

Cánh tay Tống Nam Tinh siết chặt, cúi đầu vùi vào cổ bà, tham lam nuốt xuống.

 

Đuôi mắt cậu ửng đỏ, ánh mắt mơ màng như thể uống say, hoàn toàn phớt lờ tiếng kêu của người phụ nữ, thuận theo bản năng mà há miệng ngấu nghiến. Chất lỏng trắng sữa xen lẫn đỏ tươi theo khóe môi chảy xuống, làm ướt đẫm phần trước áo thun.

 

Không nhận được hồi đáp, tiếng van xin của người phụ nữ trở nên bén nhọn, bà run rẩy quẫy đạp, cơ thể tỏa ánh sáng huỳnh quang dần mất đi hình người, trở nên vặn vẹo đáng sợ, giống hệt rễ khí r*n r* đau đớn dưới nước.

 

Cây cổ thụ cảm thấy sợ hãi, nhiều rễ khí vặn vẹo hướng về phía Tống Nam Tinh, bao vây cậu.

 

Tống Nam Tinh đắm chìm trong kh*** c*m khi cơn đói được thỏa mãn, đồng thời càng đói khát hơn. Cậu buông bỏ rễ khí đã bị hút cạn, ngẩng đầu nhìn đám rễ khí đang siết chặt vòng vây, không thỏa mãn l**m khóe môi.

 

Ở phía sau, sắc mặt vốn thả lỏng của Tống Thành mất sạch.

 

Ông ta thở dài: "Quả nhiên đã lớn, ngay cả mẹ cũng xuống tay dễ dàng như vậy."

 

"Nhưng trạng thái này cũng không tệ..."

 

Tống Thành vừa suy nghĩ vừa muốn tiến lên đẩy cậu một phen, thì mặt hồ bỗng nhiên chấn động dữ dội, hình như có thứ gì đó khổng lồ đang khuấy đảo bên dưới, muốn trồi lên.

 

Dưới đáy hồ còn thứ gì?

 

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao trùm, Tống Thành nhanh chóng quyết định rời đi.

 

Cùng lúc đó, một xúc tu đen kịt phủ kín hoa văn xanh đột ngột phá nước lao lên, đầu xúc tu xuyên qua cơ thể ông ta. Cơ thể bị bỏ lại chỉ là một đống thịt thối rữa.

 

Xúc tu khó chịu vung vẩy: "Chạy rồi."

 

"Đuổi theo."

 

Một sinh vật khổng lồ không thể diễn tả bằng lời từ đáy hồ trồi lên, vô số xúc tu khổng lồ chen chúc cuộn trào, gần như lấp kín cả mặt hồ.

 

Cây cổ thụ trên đảo giữa hồ run rẩy trước hơi thở mạnh mẽ và nguy hiểm đó, đám rễ khí hình người đồng loạt phát ra tiếng thét hoảng sợ.

 

Những xúc tu đang kích động chẳng thèm để ý, mang theo bọt nước ẩm ướt sũng trườn về phía thanh niên mang vẻ mặt mê ly.

 

Đuôi mắt Tống Nam Tinh thấm ướt, gương mặt loang lổ sắc đỏ b*nh h**n, cơ thể mỏng manh trở nên nhỏ xinh yếu ớt khi đặt cạnh xúc tu khổng lồ.

 

Những xúc tu cẩn thận vây quanh dưới chân cậu. Thẩm Độ ôm lấy cậu từ phía sau, ngón tay lướt qua đôi môi ướt át, khẽ gọi: "Tinh Tinh."

 

Những xúc tu cũng hùa theo, gọi hết đợt này đến đợt khác: "Tinh Tinh."

 

"Tinh Tinh."

 

"Tinh Tinh."

 

Tròng mắt Tống Nam Tinh chậm chạp chuyển động, ngửi thấy một mùi hương còn thơm ngon hơn.

 

Cậu hé miệng, cắn cái xúc tu đang thăm dò vươn tới.

 

Xúc tu run rẩy vì đau đớn, theo bản năng muốn rút lui, bị ý chí mạnh mẽ hơn của Thẩm Độ áp chế, trái ngược với bản năng của mình, đưa đoạn xúc tu đã đứt chảy máu xanh ròng ròng đến bên môi Tống Nam Tinh.

 

Tống Nam Tinh cúi đầu ngậm lấy xúc tu, yết hầu liên tục chuyển động, tham lam nuốt từng ngụm lớn.

 

Máu xanh bắn lên giữa hàng mày và khóe mắt cậu, tăng thêm vài phần hoang dã yêu mị.

 

Thẩm Độ say mê nhìn cậu ngấu nghiến ăn uống, đến khi cảm thấy đủ mới rút mạnh xúc tu ra, hôn lên cánh môi ướt đẫm máu: "Đủ rồi, em không thể ăn quá nhiều."

 

Tống Nam Tinh chưa no liền cắn lấy môi anh, nhào lên như con thú hoang hung hãn.

 

Gương mặt dịu dàng của Thẩm Độ chợt trầm xuống, biến thành một loại cảm xúc sâu thẳm. Anh giữ chặt gáy Tống Nam Tinh, cũng dùng sức cắn lấy đôi môi mà mình ngày đêm mong nhớ.

 

Cơ thể con người khác với bản thể khổng lồ, vừa yếu ớt lại vừa mẫn cảm vô cùng.

 

Bàn tay Thẩm Độ trượt từ mái tóc mềm mại xuống sau gáy, ngón tay thon dài khép lại, siết chặt lấy chiếc cổ mảnh mai, đầu ngón tay cảm nhận mạch máu đập thình thịch.

 

Nóng rực, cuồng loạn, từng nhịp đập dồn dập như tiếng trống tà thần thời viễn cổ, mê hoặc thần trí.

 

Mùi máu tanh bùng nổ trong khoang miệng.

 

Tín hiệu nguy hiểm lóe lên.

 

Thẩm Độ mất kiểm soát, giam chặt người trong vòng tay, sức lớn đến mức sắp bẻ gãy chiếc cổ mong manh dưới lòng bàn tay.

 

Những xúc tu xung quanh bị ảnh hưởng, điên cuồng quật xuống mặt đất, mặt nước, siết chặt lấy nhau. Một xúc tu lớn nhất, trơn nhẵn quấn lấy cậu, hoa văn xanh trên lớp da đen lưu chuyển, màu sắc so với trước càng rực rỡ hơn. Chất dịch nhớp nháp rịn ra, đầu xúc tu lẻn vào vạt áo phông, chà sát lên vùng eo bụng mềm mại.

 

Tống Nam Tinh nhíu mày, phát ra tiếng hừ nhẹ, trong đôi mắt mơ màng không chút tình ý, chỉ toàn đói khát.

 

Thẩm Độ bóp cằm cậu không cho ngậm miệng lại, đầu lưỡi bị cắn đứt một đoạn l**m vệt nước dãi không kiểm soát tràn ra nơi khóe môi cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên mí mắt mỏng manh, giọng anh dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ không biết điều: "Đừng vội, tối nay còn có bữa chính, sẽ không để em đói đâu."

 

Một bữa ăn vô cùng tươi mới, bình thường hiếm có cơ hội được chạm vào.

 

*

 

Gương mặt hoảng sợ của Hứa Lai chập chờn trước mắt.

 

Chu Huyền lập tức bực bội, máu trong huyết quản sôi trào mất kiểm soát, đường gân xanh đáng sợ nổi lên dưới da.

 

Trên trán anh ta mọc thêm hai con mắt đơn, đồng tử đỏ thẫm vẩn đục đảo qua đảo lại, lộ ra vẻ điên cuồng đáng sợ.

 

"Đừng nhìn tôi như thế."

 

Thuốc gây mê cường độ cao mất tác dụng, cơ thể Chu Huyền vốn sắp suy sụp bỗng đứng vững trở lại. Đôi chân nhện thon dài đạp lên mặt đất, anh ta cúi người xuống nhìn Hứa Lai, khuôn mặt ôn hòa tuấn mỹ méo mó đi: "Tại sao nhìn tôi như vậy?"

 

Hứa Lai bị dọa sợ, đôi mắt mở to kinh hãi, hai tay bụm miệng không dám phát ra tiếng, nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt rơi xuống.

 

Thành viên đội chấp hành cẩn thận chắn trước mặt cậu ta, ánh mắt cảnh giác đề phòng Chu Huyền lại do dự chưa động thủ. Bọn họ đang chờ mệnh lệnh của Sở Yên.

 

Trung Tâm Tiếp Nhận không phải chưa từng xử lý đội viên mất kiểm soát, nhưng hầu hết đều được đưa về, nếu xác nhận không thể cứu vãn nữa, mới đưa đến phòng yên nghỉ bí mật để xử lý.

 

Tận mắt chứng kiến đồng đội cũ mất kiểm soát, buộc phải tự tay g**t ch*t đối phương, đối với những người còn sống vẫn phải tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, chẳng khác nào một lần bị ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng.

 

Sở Yên không lập tức ra lệnh, cô nhìn Chu Huyền, chỉ vào cái kén đặt dưới đất: "Chu Huyền, đó không phải Hứa Lai, đó là ảo giác của anh. Anh quên à? Anh đã nhốt Hứa Lai vào trong kén."

 

Chu Huyền quay đầu, nhìn cái kén của mình. Đồng tử đỏ trên trán nhanh chóng chuyển động, như đang suy nghĩ.

 

Hồi lâu sau, anh ta nói: "Là ảo giác..."

 

Hứa Lai sẽ không nhìn anh ta như vậy.

 

Anh ta quay người, bước về phía cái kén, cẩn thận ôm lấy nó. Cái kén nhện trắng cứng trong tay anh ta dần dần mềm đi, lộ ra bãi dịch nhầy màu xanh lục.

 

Gương mặt Chu Huyền lộ ra vẻ thả lỏng.

 

Anh ta suýt nữa đã quên, Hứa Lai sẽ không bao giờ nhìn mình bằng ánh mắt đó nữa.

 

Bởi vì anh ta đã ăn Hứa Lai vào bụng.

 

Nhân lúc Chu Huyền phân tâm, Sở Yên ra tay không chút do dự...

 

Cánh tay cô không biết từ khi nào đã phủ một lớp màu xanh lục, nhanh như chớp ấn lên người Chu Huyền, màu xanh lan ra với tốc độ chóng mặt. Cô quay đầu lạnh lùng ra lệnh cho những người khác: "Trình Giản Ninh, khống chế anh ta, đừng để anh ta chạy. Khâu Hàn, thôi miên."

 

Trình Giản Ninh lập tức b*n r* các sợi dây dữ liệu, như buộc chặt một con cua, trói chặt tám chiếc chân nhện của Chu Huyền.

 

Cùng lúc đó, Khâu Hàn lấy ra chiếc loa nhỏ đeo trước ngực, hắng giọng rồi bắt đầu hát...

 

Đồng đội quen thuộc lập tức dùng tay bịt kín lỗ tai.

 

Tiếng hát của Khâu Hàn không dễ nghe tí nào, bài hát cậu ta chọn cũng là bài ru con mà cha mẹ hay dùng để dỗ trẻ nhỏ ngủ, thế nhưng giọng hát chậm rãi chảy ra lại như một bàn tay vô hình ve vuốt thần kinh của tất cả mọi người có mặt, khiến cơ thể căng cứng bất giác thả lỏng.

 

Chu Huyền đang giãy giụa khựng lại, sống lưng căng cứng dần thả lỏng, mí mắt cũng bắt đầu sụp xuống.

 

Mắt đơn trên trán của Chu Huyền vẫn còn chuyển động, nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều, khe mắt có xu hướng khép lại.

 

Lúc này, rêu xanh đã bao phủ nửa cơ thể Chu Huyền.

 

Sở Yên nói: "Trình Giản Ninh dùng dữ liệu bào tử, để anh ta mơ một giấc đẹp."

 

Trình Giản Ninh "À" một tiếng, một đầu cáp dữ liệu thô lỗ nhét vào lỗ mũi Chu Huyền. Hắn nín thở đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng thành công phun ra một đám bào tử dữ liệu.

 

Hắn chưa quen dùng năng lực này lắm, không thể kiểm soát chính xác số lượng bào tử phóng ra và thay đổi cảm xúc của chúng.

 

Hắn liên tục thì thầm trong miệng "phải vui, phải vui, phải vui."

 

Hy vọng Chu Huyền sẽ ngủ lâu hơn trong giấc mơ đẹp.

 

Cơ thể to lớn của Chu Huyền cuối cùng cũng ngã xuống, ngũ quan bị biến dạng do khống chế sai dần thả lỏng, trông không còn đáng sợ như trước.

 

Cho đến khi lớp rêu hoàn toàn phủ kín cơ thể Chu Huyền, Sở Yên mới thu tay.

 

Cô hơi loạng choạng, môi tái nhợt, vòng tay giấu trong tay áo réo cảnh báo, âm thanh bị cô tắt đi, rung rung không ngừng.

 

Cô thản nhiên ra lệnh cho người khác tiêm thuốc an thần cho Chu Huyền, đeo vòng an thần: "Đưa người về phòng cách ly canh giữ."

 

Hai thành viên đội chấp hành và cảnh sát vũ trang lập tức khiêng Chu Huyền bất tỉnh lên xe đưa đi.

 

Sở Yên nhìn về phía Hứa Lai ngơ ngác: "Nơi đây rất nguy hiểm, không phải chỗ dành cho người bình thường. Tôi sẽ sắp xếp người đưa cậu về nhà."

 

Hứa Lai còn định nói gì đó, Sở Yên không có thời gian nghe, cô vẫy tay kêu một cảnh sát đưa Hứa Lai ra ngoài.

 

Cô đi xem lại hình ảnh truyền về từ drone, hỏi: "Có thể định vị được vị trí của Tống Nam Tinh không? Cậu ấy có thiết bị liên lạc của cảnh sát."

 

Chu Huyền nói Tống Nam Tinh trở về cùng anh ta, nhưng cuối cùng chỉ có Chu Huyền gần như mất kiểm soát ra ngoài, còn Tống Nam Tinh thì không thấy đâu, chắc chắn giữa chừng đã có chuyện xảy ra.

 

Kỹ thuật viên nhanh chóng định vị: "Tọa độ ở đảo giữa hồ."

 

Tống Nam Tinh vẫn chưa ra ngoài.

 

Sở Yên nhìn đồng hồ, lúc này là 3 giờ 20 phút sáng, đã qua 15 phút xử lý Chu Huyền.

 

Còn 15 phút.

 

Tống Nam Tinh là người cô tuyển vào. Cô hạ thấp ánh mắt, giao quyền chỉ huy cho Phó đội trưởng Tông Thiên Nguyên: "Cậu ở đây giám sát, tôi vào một chuyến mang người ra."

 

Tông Thiên Nguyên không đồng ý với việc cô liều lĩnh: "Người chưa ra, rất có thể sẽ không ra được nữa."

 

Sở Yên lắc đầu: "Cậu ấy không giống."

 

Chưa nói đến việc Tống Nam Tinh từng sống sót sau một tình huống thảm khốc như thế nào, chỉ riêng đặc tính không dễ bị ô nhiễm của cậu, Sở Yên có dự cảm cậu vẫn còn sống.

 

"Để tôi đi nhanh về nhanh, các cậu giữ vững phòng tuyến."

 

*

 

Tống Nam Tinh bị dẫn đến trước cây đại thụ khổng lồ.

 

Cây đại thụ cao chạm trời run rẩy, các rễ khí vẫn đang rít gào như vô số linh hồn chết cùng nhau khóc thét.

 

Những xúc tu đen nhẹ nhàng đẩy các rễ khí phiền toái ra, quấn quanh cây đại thụ rồi nhổ tận gốc lên...

 

Cây đại thụ cảm nhận được cái chết cận kề, phát tán pheromone. Pheromone mạnh mẽ nhanh chóng lan ra trong không khí, cố gắng triệu tập thêm dưỡng chất.

 

Những nhánh cây rối bời từ thân cây chính tách ra, biến thành các bóng người thon dài màu nâu xám, tốn công vô ích lao về phía xúc tu đen cuộn trào.

 

Xúc tu đen bực bội đẩy các bóng người ra, ân cần chuyển phần rễ dưới cây đại thụ về phía Tống Nam Tinh.

 

Dưới cây đại thụ là vô số rễ hình người cuộn chặt. Chúng lẫn lộn với nhau, hình thành một quả cầu rễ khổng lồ, cố gắng bảo vệ thứ ở giữa.

 

Nhưng hiển nhiên những xúc tu cuộn trào sẽ không để yên cho chúng.

 

Các giác hút quấn lấy bộ rễ, thô bạo kéo đứt chúng.

 

Trong vòng thần kinh, âm thanh vui vẻ mừng rỡ: "Tinh Tinh ăn."

 

"Tinh Tinh ăn."

 

Bộ rễ cản trở rất mau bị kéo đứt hết, lộ ra rễ chính hình người màu trắng tinh ở giữa.

 

Đó là lõi của tháp xác.

 

Trí thông minh của tháp xác không cao. Nhưng nó đã ăn rất nhiều người, cắn nuốt rất nhiều ký ức, cuối cùng mọc ra được một rễ chính như thế này.

 

Chỉ cần có đủ dưỡng chất, rễ chính phát triển hoàn chỉnh, nó có thể thoát khỏi một số ràng buộc, biến thành một tồn tại mạnh mẽ hơn, cao thượng hơn.

 

Đây cũng là lý do nó sẵn sàng mạo hiểm đến Đồng Thành.

 

Nguồn dưỡng chất trong thành phố không ngừng đổ về, đến nhiều và nhanh.

 

Không may là, Thẩm Độ cũng đang tìm kiếm nguyên liệu tươi mới như này.

 

Thẩm Độ buông thanh niên kích động vì mùi thức ăn, ngón tay xoa nhẹ khóe miệng bị cắn, dịu dàng nói: "Đi đi."

 

Tống Nam Tinh lập tức lao lên như con thú săn mồi, há miệng cắn xé rễ chính.

 

Cây đại thụ phát ra tiếng thét hấp hối, lại bị xúc tu giữ chặt, không thể động đậy.

 

Tống Nam Tinh há miệng xé toạc nuốt chửng, dịch sữa trắng từ rễ văng ra, phủ đầy mặt mũi tóc tai. Cậu không rảnh để ý, chỉ tập trung vào việc cắn xé rễ chính, điên cuồng ăn uống như thể đã đói lâu lắm rồi.

 

Thẩm Độ đứng sau lưng cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối hơi xoăn của cậu: "Đừng vội, ăn từ từ, tất cả đều là của em."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.