Đang lúc Tống Nam Tinh thất thần, một vật lạnh lẽo bỗng lướt qua phần eo khiến suy nghĩ của cậu bị cắt đứt. Da cậu nổi gai ốc, theo phản xạ vội đưa tay ấn xuống, lòng bàn tay liền chạm vào vật trơn trượt quen thuộc.
Nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Bạch tuộc nhỏ bị bàn tay cậu đè lên khẽ quấn xúc tu mảnh mai quanh ngón tay cậu, sau đó thuận thế bò lên quấn chặt lấy cổ tay.
Hôm nay Tống Nam Tinh mặc áo thun cổ tròn khoác ngoài áo sơ mi dài tay. Bạch tuộc nhỏ cuộn trên cổ tay cậu vừa vặn được che kín.
Cậu lặng lẽ vuốt nhẹ bạch tuộc qua lớp áo, ánh mắt đảo nhanh một vòng quan sát những người xung quanh.
Mọi người đều bị lời của Lý Hạo làm chấn động, ai nấy sắc mặt nghiêm trọng, không ai để ý đến động tĩnh nhỏ bên này.
Tống Nam Tinh nhẹ nhõm, đầu ngón tay chạm vào xúc tu nhỏ của bạch tuộc nhỏ, lặng lẽ hỏi nó: "Rối gỗ đâu? Sao không đi cùng?"
Cậu có linh cảm bạch tuộc nhỏ có thể nghe được suy nghĩ của mình.
Quả nhiên hỏi xong, cậu nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu: "Ở sau gốc cây."
Giọng nói vẫn mơ hồ phiêu lãng, không mang theo bất kỳ sắc thái cảm xúc nào.
Tống Nam Tinh khẽ hừ một tiếng, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía gốc cây phía sau. Con rối nhỏ ló ra, cái đầu gỗ tròn trịa cùng hai hốc mắt đen chăm chú nhìn cậu. Khi nhìn thấy cậu, hốc mắt hơi mở lớn ra một chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859787/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.