🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đang lúc Tống Nam Tinh thất thần, một vật lạnh lẽo bỗng lướt qua phần eo khiến suy nghĩ của cậu bị cắt đứt. Da cậu nổi gai ốc, theo phản xạ vội đưa tay ấn xuống, lòng bàn tay liền chạm vào vật trơn trượt quen thuộc.

 

Nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Bạch tuộc nhỏ bị bàn tay cậu đè lên khẽ quấn xúc tu mảnh mai quanh ngón tay cậu, sau đó thuận thế bò lên quấn chặt lấy cổ tay.

 

Hôm nay Tống Nam Tinh mặc áo thun cổ tròn khoác ngoài áo sơ mi dài tay. Bạch tuộc nhỏ cuộn trên cổ tay cậu vừa vặn được che kín.

 

Cậu lặng lẽ vuốt nhẹ bạch tuộc qua lớp áo, ánh mắt đảo nhanh một vòng quan sát những người xung quanh.

 

Mọi người đều bị lời của Lý Hạo làm chấn động, ai nấy sắc mặt nghiêm trọng, không ai để ý đến động tĩnh nhỏ bên này.

 

Tống Nam Tinh nhẹ nhõm, đầu ngón tay chạm vào xúc tu nhỏ của bạch tuộc nhỏ, lặng lẽ hỏi nó: "Rối gỗ đâu? Sao không đi cùng?"

 

Cậu có linh cảm bạch tuộc nhỏ có thể nghe được suy nghĩ của mình.

 

Quả nhiên hỏi xong, cậu nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu: "Ở sau gốc cây."

 

Giọng nói vẫn mơ hồ phiêu lãng, không mang theo bất kỳ sắc thái cảm xúc nào.

 

Tống Nam Tinh khẽ hừ một tiếng, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía gốc cây phía sau. Con rối nhỏ ló ra, cái đầu gỗ tròn trịa cùng hai hốc mắt đen chăm chú nhìn cậu. Khi nhìn thấy cậu, hốc mắt hơi mở lớn ra một chút, vui vẻ gọi: "Tinh Tinh."

 

Khóe môi Tống Nam Tinh hơi cong lên. Cậu giấu tay ra sau lưng, nhẹ nhàng chỉ về phía chiếc xe việt dã đậu xa xa, ra hiệu cho rối gỗ lên xe đợi cậu trước.

 

Để tiện mang theo rối gỗ bên mình, cậu đã chuẩn bị sẵn một chiếc balo, đặt ở ghế phụ phía trước.

 

Con rối hiểu ý, khẽ vẫy tay với cậu rồi nhanh chóng rụt đầu lại, biến mất không một tiếng động, cứ như thể chưa từng xuất hiện.

 

Tống Nam Tinh thôi phân tâm, tập trung trở lại cuộc trò chuyện.

 

Số 289 và 247 bị sát hại liên tiếp, thậm chí khả năng cao là do một tà thần đang hoạt động gây ra, tin tức nghiêm trọng như vậy cần phải được báo ngay với Đồng Thành.

 

Dư Bồi và Tạ Anh Kiệt ở lại xử lý đơn giản thi thể của 247, tiến hành bảo quản chống phân hủy và phong tỏa mùi để tránh bị phá hoại. Tề Mộc và Tần Tử Kinh hỗ trợ hai người, đồng thời cảnh giác tình huống bất ngờ có thể xảy ra.

 

Những người còn lại trở về xe lấy thiết bị liên lạc, kết nối với Trung Tâm Tiếp Nhận.

 

Sau khi điều chỉnh thiết bị, Lý Hạo nhanh chóng liên hệ với sở chỉ huy Trung Tâm Tiếp Nhận, tóm tắt tình hình nói với Sở Yên.

 

Bên kênh liên lạc vang lên tiếng hít sâu rõ ràng cùng tiếng bàn luận khe khẽ... Hiển nhiên ngoài Sở Yên, trong phòng liên lạc còn có người khác.

 

Giọng nói Sở Yên vẫn bình tĩnh như cũ: "Các cậu hãy đánh dấu hiện trường. Tôi sẽ cử người đến tọa độ đã chỉ định để vận chuyển thi thể của 289 và 247 về."

 

Cô ngừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Trong quá trình điều tra, đặt an toàn bản thân lên hàng đầu. Không được liều lĩnh hay mang tâm lý may rủi. Đây chỉ là nhiệm vụ điều tra thông thường, đừng mạo hiểm. Nếu việc quái vật hoang dã biến mất thực sự liên quan đến một tà thần đang hoạt động, thì đó không phải thứ mà con người có thể chống lại. Thậm chí, chỉ cần nhìn thẳng vào nó là tinh thần sụp đổ hoặc tử vong ngay lập tức."

 

Chu Huyền và Lý Hạo lập tức đáp lời. Hai bên trao đổi thêm vài câu rồi ngắt liên lạc.

 

Sau khi kết thúc liên lạc, Dư Bồi, Tạ Anh Kiệt và hai người hỗ trợ cũng hoàn tất việc xử lý bảo vệ thi thể 247. Lý Hạo lấy ra vài thiết bị phát tín hiệu siêu nhỏ, phân phát cho mọi người. Sau khi cẩn thận đặt các thiết bị này ở những vị trí khó bị phát hiện và phá hủy, cả nhóm nhanh chóng lên xe, chạy đến khu tập trung gần nhất.

 

Khu tập trung gần nhất cách đó năm mươi cây số.

 

Chiếc xe việt dã lao vút về phía trước, chạy dọc theo ranh giới giữa ngày và đêm. Vùng hoang dã không một bóng người. Hai bên con đường bỏ hoang gập ghềnh, dãy tòa nhà tĩnh lặng cùng cây cối lùi nhanh về phía sau, chỉ còn lại bóng hình mờ ảo.

 

 

Tống Nam Tinh đặt balo trên đùi, thò tay vào trong sờ thử. Chạm đến bề mặt gỗ bóng loáng của nó, cậu mới yên tâm, kéo khóa lại quay đầu nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ.

 

"Trời tối trước khi đến nơi nhỉ?"

 

Chu Huyền liếc nhìn hệ thống định vị, nói: "Mùa hè trời tối muộn, nếu chạy nhanh thì vừa lúc chạng vạng là đến."

 

Thực tế, vì tốc độ xe quá nhanh, họ còn đến nơi sớm hơn dự kiến.

 

Chiếc xe việt dã lao đi trong làn bụi mờ, bám theo tia sáng cuối cùng trên đường chân trời trước khi lao vút vào khu tập trung. Chu Huyền xoay vô lăng, một cú vẩy đuôi chính xác giúp chiếc xe dừng lại ổn định. Hai chiếc xe việt dã quân dụng đỗ song song trên khoảng đất trống, thu hút ánh nhìn của không ít người trong khu vực.

 

"Người từ thành phố đến."

 

"Nhìn biển số là từ Đồng Thành."

 

"Sao đột nhiên lại có người từ Đồng Thành tới? Gần đây có chuyện gì sao?"

 

"Không biết, chưa nghe nói gì. Nhưng chiếc xe này đẹp thật, nếu cướp được thì tốt quá."

 

"Cướp đi, cùng lắm là bị chín thành phố lớn truy nã thôi."

 

Những tiếng bàn tán cố ý hạ thấp giọng vang lên, Tống Nam Tinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt lướt qua đám người đang thì thầm bàn luận, khóe miệng giật nhẹ.

 

Đám người này chắc chắn là thần quyến, ai nấy đều có hình dạng quái dị, rất dễ nhận biết. Lúc đầu cậu còn băn khoăn không biết có nên đội mũ để che cặp sừng nhỏ trên trán hay không, bây giờ xem ra, sừng trên trán cậu đặt giữa đám người này trông quá mức bình thường.

 

Nếu đội mũ che giấu quá mức, ngược lại mới là bất bình thường.

 

Tống Nam Tinh chạm tay lên sừng nhỏ trên trán, nhìn về phía Chu Huyền.

 

Chu Huyền vẫn chưa xuống xe, hiển nhiên là có điều cần dặn dò.

 

Quả nhiên, ánh mắt Chu Huyền đảo qua nhóm người thần quyến vây quanh xe, dặn dò: "Chín thành phố lớn luôn giữ vững nguyên tắc hỗ trợ lẫn nhau, trao đổi thông tin. Thần quyến ở vùng hoang dã e ngại bị chín thành phố liên thủ truy lùng, nên hiếm khi dám động đến người của chính quyền. Nhưng trạng thái tinh thần của bọn họ rất bất ổn, không thể đảm bảo không có tình huống bất ngờ xảy ra. Vì vậy sau khi xuống xe, mọi người không được mất cảnh giác. Nhớ kỹ, không được tách ra, phải đi theo nhóm."

 

Dặn dò xong, Chu Huyền là người đầu tiên bước xuống xe.

 

Tống Nam Tinh xách theo ba lô, nhanh chóng quan sát tình hình khu tập trung.

 

Trời tối rất nhanh, ánh đèn lác đác bật lên trong khu tập trung. Có lẽ do khan hiếm tài nguyên, ánh sáng nơi này yếu ớt, so với thành phố rực rỡ ánh đèn, nơi đây chẳng khác nào một vùng quê nghèo nàn bị thời gian bỏ quên.

 

Tống Nam Tinh thu hồi ánh mắt, đeo ba lô lên vai, xách thiết bị từ cốp xe đi theo bên cạnh Tạ Anh Kiệt.

 

Chu Huyền và Lý Hạo dẫn đầu, quen đường quen lối đi tìm nhà trọ.

 

Tạ Anh Kiệt nói nhiều, dọc đường đi vừa nói chuyện với Tống Nam Tinh và Trình Giản Ninh – hai người lần đầu đi làm nhiệm vụ, vừa giới thiệu tình hình khu tập trung: "Đây là một khu tập trung nhỏ, giống như một trạm trung chuyển nên không đông người lắm, điều kiện cũng khá kém. Chủ nhà trọ là một thần quyến không thuộc giáo phái nào, thỉnh thoảng có hợp tác với chín thành phố lớn, nên lần nào đến đây chúng tôi cũng ở nhà trọ này. Về cơ bản là an toàn, chỉ là điều kiện sinh hoạt hơi kham khổ..."

 

Nói đến đây, vẻ mặt hắn ta đau khổ một lời khó nói hết: "May là chúng ta chỉ ở một hai đêm. Mấy tọa độ sau nằm gần một khu tập trung lớn hơn, điều kiện sẽ tốt hơn nhiều."

 

Trình Giản Ninh không tin: "Có thể tệ đến mức nào? Em thấy mấy căn nhà kia khá ổn mà."

 

Nơi này có lẽ từng là một khu dân cư cao cấp. Dù các tòa nhà đã cũ kỹ, nhưng nhìn tổng thể vẫn khá nguyên vẹn, thấp thoáng thấy được vẻ sang trọng ngày trước. Nếu không, nơi này cũng khó phát triển thành một khu tập trung.

 

Tạ Anh Kiệt úp úp mở mở: "Tới rồi sẽ biết."

 

Trong lúc nói chuyện, cả nhóm đã đến trước cửa nhà trọ. Không có biển hiệu, chỉ có hai chữ "Nhà trọ" được phun sơn trắng lên tường.

 

Chu Huyền giơ tay gõ cửa hai lần. Vài giây sau, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông nắm lấy tay nắm cửa, đứng trong bóng tối như thể đã đợi sẵn từ lâu.

 

Ông ta mặc một bộ áo dài xám xanh hiếm thấy, da màu vàng đất. Ánh mắt ông ta dừng trên người Chu Huyền, sau đó nở một nụ cười cứng đơ: "Lão Chu, lại gặp rồi."

 

Có vẻ như rất thân quen với Chu Huyền.

 

Chu Huyền đi theo ông ta vào trong, thuận tiện hỏi thăm tình hình: "Lần này bọn tôi sẽ ở một hai đêm. Gần đây khu tập trung có tin tức gì không?"

 

Hai người đi trước nói chuyện, những người còn lại theo sau.

 

Tống Nam Tinh quan sát dáng đi của người đàn ông kia, cảm thấy hơi lạ. Cơ thể dưới lớp áo dài dường như không có xương, mỗi bước đi đều lắc lư mềm oặt, trông như sẽ đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

 

Cậu thấp giọng hỏi Tạ Anh Kiệt bên cạnh: "Chủ nhà trọ này... là con người à?"

 

Trình Giản Ninh cũng muốn hỏi điều này, vừa nghe là vội ghé sát lại.

 

Tạ Anh Kiệt cười: "Tất nhiên là con người. Nhưng năng lực của ông chủ Khâu hơi đặc biệt."

 

Tống Nam Tinh và Trình Giản Ninh lập tức chăm chú lắng nghe: "Đặc biệt thế nào?"

 

"Khả năng của ông ấy gọi là 'Giun đất', một dạng năng lực hóa thân rất đặc biệt." Tạ Anh Kiệt liếc bóng dáng phía trước, hạ giọng nói: "Người đi đằng trước không phải bản thể của ông ấy, mà chỉ là một 'mảnh tách rời' thôi."

 

"Mảnh tách rời?"

 

Trình Giản Ninh nhìn ông chủ Khâu đi phía trước, há miệng định nói gì đó, hồi lâu sau mới khó khăn thốt lên: "Không phải là cái 'mảnh tách rời' mà em đang nghĩ chứ?"

 

Tạ Anh Kiệt cười: "Ý trên mặt chữ đó."

 

Hắn ta tỏ vẻ hồi tưởng: "Tôi không biết ông chủ Khâu rốt cuộc có bao nhiêu mảnh tách rời, tôi chưa bao giờ thấy bản thể của ông ấy, chỉ gặp bốn, năm, sáu, bảy mảnh tách rời thôi. Có lẽ Chu Huyền từng gặp bản thể của ông ấy rồi."

 

Năng lực này nghe quá khó tin, Trình Giản Ninh nổi da gà, giọng run rẩy hỏi: "Ông ấy tự cắt chính mình, hay bị người khác cắt ra vậy?"

 

"Một số là tự cắt, một số là bị người khác cắt." Một giọng nói khô khốc đột ngột chen vào.

 

Trình Giản Ninh giật nảy mình, trừng mắt nhìn ông chủ Khâu không biết từ lúc nào đã xuất hiện lặng lẽ bên cạnh bọn họ, y như ma.

 

Ở phía trước, Chu Huyền vẫn đang trò chuyện với ông chủ Khâu, người trước mặt rõ ràng là một mảnh tách rời khác.

 

Ông chủ Khâu nhìn bọn họ, cười đờ đẫn: "Lão Chu muốn uống rượu với tôi, nên tôi đến đưa các cậu về phòng."

 

Ông chủ Khâu có vẻ khá dễ tính, trông hơi quái dị nhưng không khó gần.

 

Cả nhóm theo sau ông ấy đi nhận phòng.

 

Trình Giản Ninh ghé sát tai Tống Nam Tinh thì thầm: "Bạn có nhìn thấy không? Ông ấy chui ra từ đâu vậy?"

 

Tống Nam Tinh chỉ xuống mặt đất.

 

Cậu đã thấy ông chủ Khâu chui lên từ dưới lòng đất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.