Người đàn ông không ngờ Tống Nam Tinh sẽ từ chối thẳng thừng. Anh ta lập tức sụp đổ, nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt hoảng loạn tột độ. Con ngươi gần như lồi hẳn ra, tia máu đỏ chằng chịt trong tròng mắt trắng, vừa đáng thương vừa đáng sợ.
"Cậu giúp tôi đi, nếu không tôi sẽ chết mất."
"Tôi thực sự sẽ chết, tôi không muốn chết, hu hu hu hu..."
Người đàn ông ôm chặt lấy chiếc hộp kim loại, khóc rống lên, cố gắng van xin lòng thương hại.
Ánh mắt của Tống Nam Tinh rơi vào chiếc hộp kim loại, hỏi: "Những đồng nghiệp đi lạc của anh cũng mất tích theo cách này sao?"
Cơ mặt trên gương mặt anh ta co giật, khuôn mặt nho nhã chính trực hơi vặn vẹo. Anh ta trợn trừng mắt, hoảng sợ nhìn Tống Nam Tinh: "Cậu nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."
Tống Nam Tinh chỉ vào chiếc hộp kim loại: "Anh đã dùng cách này ăn thịt bao nhiêu người rồi?"
Biểu cảm của cậu quá mức bình tĩnh, khác hoàn toàn với tất cả những người mà người đàn ông này từng gặp. Anh ta siết chặt chiếc hộp, lùi từng bước về phía sau: "Cậu nói linh tinh gì thế? Tôi là con người, sao tôi có thể ăn thịt người được... Kẻ ăn thịt người là quái vật..."
"Đúng vậy, kẻ ăn thịt người là quái vật, không phải tôi."
Anh ta lặp đi lặp lại câu này để trấn an bản thân. Đôi môi run rẩy không ngừng lẩm bẩm: "Kẻ ăn thịt người là quái vật... tôi sao có thể ăn thịt người được? Tôi không ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859802/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.